Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Nhân Chớp Nhoáng Với Chàng Quân Nhân

Chương 127

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Ngang lái xe đến khu nhà ở gia đình quân nhân, dọc theo đường đi vẫn dỗ bảo bảo.

Bảo bảo nhìn chú quái dị này, không muốn cho chạm vào, vẫn trốn ở trong lòng mẹ, thấy chú nhìn chằm chằm mình, còn giấu mặt đi, giống chơi trốn tìm.

Tô Ngang nhìn đều thích không chịu nổi, con gái của mình nhìn thế nào cũng rất xinh đẹp, tay thịt nhỏ, chân ngắn.

Mùa hè mặc mát mẻ, phía dưới còn mặc tã giấy, Giang Ninh ở nhà cho con mặc quần thủng đũng, nếu không phải do thời tiết này quá nóng, mặc tã giấy, cái mông nóng quá sẽ nổi rôm sảy.

Thế nhưng đi ra vẫn phải chú ý một chút thể diện cho bé gái, mặc váy nhỏ, không phải quần yếm.

Cuối cùng vẫn là cha con ruột, hay là có từ trường, lúc ở trên xe, cậu nhóc vẫn len lén nhìn Tô Ngang.

Đợi đến lúc xuống xe đã không còn sợ hãi như vừa rồi, bị hắn chạm một cái đã khóc.

Khóc giống như nước ở trong mắt, nước mắt muốn rơi cũng không hết, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Đến nơi vào cửa đã thấy được không ít người quen, lúc trở về sớm ở trong nhóm nói rất nhiều chị dâu quan hệ tốt, nghe nói cô sắp tới, rất vui mừng, bởi vì sau khi sinh con cô đã lâu cũng không đến đây.

Lần này đến còn mang theo bảo bảo của bọn họ.

Có chị dâu mang theo đứa nhỏ ở dưới lầu chơi, thấy hai vợ chồng bọn họ trở về, lại mang theo cả bảo bảo, lập tức như ong vỡ tổ đi qua.

Đây còn là một bảo bảo đáng yêu, không khóc không làm loạn, khuôn mặt rất xinh đẹp, quả nhiên mẹ đẹp, con gái cũng đẹp, này cũng quá giống mẹ, là một mỹ nhân ôn nhu.

Còn có bé nam bắt đầu sờ mặt bảo bảo, quá đáng yêu, nhịn không được nhéo.

"Đôi mắt của em gái thật lớn!"

"Là lớn thật, mọi người nhìn đôi mắt này cũng không biết ăn bao nhiêu nho đổi lấy, cũng quá đáng yêu đi."

Giang Ninh cũng đã lâu không có cùng các chị dâu gặp mặt, cho nên mới nói trước nửa giờ sau gặp.

Lúc đứa nhỏ tiếp tục ngậm núʍ ѵú đi lên đã không bài xích, Tô Ngang xách vali đi lên mở cửa, đi vào muốn ôm đứa nhỏ, cho rằng đứa nhỏ chấp nhận mình.

Kết quả bảo bảo nhà bọn họ trực tiếp hất mặt qua, không cho ôm, đặc biệt kiêu ngạo.

Giang Ninh thấy vậy, bị chọc cười.

Chưa từng gặp ba, cho nên cũng không biết là ba.

Tô Ngang dọc theo đường đi nhìn vẻ mặt đáng yêu của con gái mình, đã muốn ôm một cái, nhưng lại không thể ôm, thật sự là thèm không chịu được.

Hắn đi vào bên trong mở tủ lạnh cầm một cái kem nho nhỏ đi ra, đây là kem trẻ em có thể ăn, người lớn cũng có thể ăn.

Hắn cầm kem đến dụ dỗ: "Bảo bảo, để cho ba ba ôm, ba ba cho cpn ăn, được không?"

Thời điểm bảo bảo nhìn thấy que kem này, ánh mắt đều sáng lên, đưa tay muốn đoạt lấy que kem này, muốn ăn que kem này.

Tô Ngang cứ như vậy đưa que kem cho bảo bảo, sau đó bế lên.

Đứa nhỏ ăn kem sẽ không bài xích hắn ôm, một bên bị hắn ôm một bên ăn kem, bảo bảo rất nặng, trong nhà nuôi rất tốt.

Còn chưa mọc răng, bảo bảo cũng chỉ có thể dùng đầu lưỡi liếʍ hương vị kem, ngọt ngào, đặc biệt thích ăn, một bên ăn một bên đối với hắn cười.

Lòng Tô Ngang trực tiếp tan chảy.
« Chương TrướcChương Tiếp »