Chương 122

Tô Ngang nghe nói như thế vui không chịu được, bởi vì vừa nhìn đã biết đây là size của hắn, vợ anh ngay cả size của anh cũng biết, làm sao có thể buồn cho được? Tuy rằng mua là đồ lót nhưng, hắn vẫn rất vui.

Sau đó Giang Ninh lại nói muốn lại uống một ly trà sữa, hắn cũng không ngăn cản, cô uống nửa ly, cũng uống không được nữa có hắn uống hết.

Đi dạo phố uống trà sữa xong, hai người đi quán thịt nướng bên kia ăn thịt nướng.

Giang Ninh gọi một nồi lẩu, bây giờ cô thèm ngất là muốn ăn lẩu, nhưng bởi vì còn đang trong thời kỳ bú sữa mẹ, ăn lẩu nhịn ăn cay, ăn cay còn phải cho bú sữa, đối với con không tốt, cho nên cũng có thể ăn đồ nướng cho đỡ thèm.

Giang Ninh cảm thấy mình đói một tháng này thật sự là quá mệt mỏi, bây giờ ăn được miếng thịt nướng thiếu chút nữa đều khóc , một miếng lại một miếng ăn.

Tô Ngang nướng cho cô.

Ăn xong thịt nướng hai người đi xem phim, mua đồ Tô Ngang thích xem.

Chủ yếu anh không thích xem các phim tình cảm, vừa lúc gần đây loại phim chủ nghĩa anh hùng đang rất hot đấy, cho nên xem cùng anh.

Xem phim xong hai người trở về.

Tô Ngang muốn nói gì đó với Giang Ninh, Giang Ninh liếc mắt một cái đã nhìn thấu, chắc chắn là amh muốn kể nội dung phim vừa rồi, chắc chắn anh lại chuẩn bị chê bai, cho nên che miệng anh lại, không cho anh nói.

"Anh không cần phải nói, em biết vừa rồi chắc chắn có rất nhiều bug, nhưng đó là phim."

Tô Ngang nghe vậy nuốt lời muốn nói vào, đúng là cô nói, nhưng vợ lại không cho anh nói.

Giang Ninh xem phim này thấy bình thường, nhưng nếu anh chỉ ra những lỗi sai, cô sẽ đối với bộ phim này có ý kiến.

Hai người trở về, vừa đi tới cửa đã nghe thấy bảo bảo đang khóc trong phòng.

Bảo bảo nhà bọn họ thật sự nhớ mẹ, mẹ không có ở đây đã khóc, phải ngửi mùi của mẹ mới chịu nín.

Vừa mới bắt đầu tạm được, đến tối cũng không ngửi thấy mùi của mẹ, thì khóc khàn giọng, ngay cả lúc dùng bình sữa cho uống sữa cũng phải cần mẹ.

Giang Ninh nghe thanh â. đứa bé khóc không chịu nổi, vội vàng mở cửa đi vào, đứa bé vẫn khóc, mẹ chồng cô thấy cô tới, vội vàng ôm đứa bé qua.

"Con dính mẹ quá, cả ngày không thấy mẹ khóc ."

Giang Ninh đi qua ôm đứa nhỏ, cái mũi nhỏ này, khuôn mặt nhỏ nhắn, khóc đến đỏ rực.

Hai người trở về, tất nhiên mẹ chồng không ở lại nơi này, đem đồ đạc cất kỹ rồi đi về.

Giang Ninh đi vào trong phòng cho con bú sữa, khóc thảm như vậy, chắc hẳn là đói bụng.

Tô Ngang đi tắm trước, tắm xong đi ra xem đứa nhỏ ngủ.

Giang Ninh cũng đi tắm, cảm giác toàn thân đều là mùi lẩu, tắm xong đi ra, nhìn thời gian, sắc trời đã không còn sớm.