Chương 114

Bây giờ uống xong, Giang Ninh nhìn rõ được, dươиɠ ѵậŧ cứng lên, mặc không phải quần bó sát người, quần áo thể thao rộng thùng thình, nhưng cứng rắn lên vẫn nhìn thấy rõ, Giang Ninh hỏi anh: "Cứng lên khó chịu không?"

Tô Ngang nghe vậy bị chọc cười: "Đồ chơi này cứng lên sao có thể không khó chịu, khó chịu muốn chết, vẫn là em thơm, chạm vào thì chịu không nổi, nhưng không sao, anh vào trong phòng tắm giải quyết là được."

Giang Ninh thấy anh nghẹn khó chịu như thế, hơi đau lòng, bây giờ cô không có khả năng giải ỏa cho anh, nhưng vẫn có nhiều cách có thể giải quyết.

Cô ngồi xổm xuống, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Tô Ngang, há miệng cho anh ăn.

"Em......"

Tô Ngang còn rất giật mình, Giang Ninh trực tiếp ngồi xổm xuống liếʍ cho anh, cảm giác này khiến có chút không chịu nổi khẽ rên một tiếng.

Giang Ninh cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh ăn, quá lâu không có ăn, còn có chút xa lạ, cứ như thế nâng dươиɠ ѵậŧ của anh liếʍ lấy, đầu lưỡi ở trên thân dươиɠ ѵậŧ đảo quanh, sắc tình liếʍ lấy qυყ đầυ của anh.

Tư thế ngồi xổm của cô, góc này của Tô Ngang nhìn thấy cô liếʍ dươиɠ ѵậŧ của anh, hình ảnh quá khiêu da^ʍ, khiến dươиɠ ѵậŧ của anh càng cứng hơn.

Giang Ninh phát hiện dươиɠ ѵậŧ của anh cư nhiên còn lớn hơn, khóe miệng của cô chịu không nổi, nước miếng chảy ra.

Tô Ngang thấy vậy, dịu dàng ấn gáy Giang Ninh, ưỡn eo, đưa dươиɠ ѵậŧ vào miệng cô, coi miệng cô là lỗ nhỏ, toàn bộ nhét vào.

Giang Ninh bị anh cắm làm cho thân thể ngã phía sau, dươиɠ ѵậŧ của anh không hoàn toàn rút ra, chỉ rút ra một chút, lại tiếp tục đâm vào miệng của cô.

Thứ này quá lớn, cắm vào mà Giang Ninh còn tưởng rằng cổ họng sắp bị đâm thủng, nước miếng chảy ròng.

Tô Ngang thấy cô khó chịu, cũng không dám làm quá mãnh liệt, động tác thả chậm, chậm rãi cắm vào miệng của cô, anh cấm dục quá lâu, tùy tiện giải tỉa, anh đều có thể rất nhanh bắn ra, khống chế không được cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, tưới vào trong miệng của cô.

Đã lâu Giang Ninh không ăn được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, vẫn là mùi vị quen thuộc như vậy, chỉ là mùi có chút nặng, dù sao đã lâu không làm, thật vất vả mới làm một lần, cũng không biết chịu đựng bao lấu, đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đà của anh, mùi vị này không thể nói rõ là mùi gì, không dễ ngửi, nhưng cũng không khó ăn.

Tô Ngang thấy cô muốn nuốt xuống, đau lòng, đưa tay qua để cô nhổ ra, nhưng cô khăng khăng nuốt vào.

"Sao lại nuốt vào?"

Giang Ninh cũng không thể nói muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, không ghét mùi vị này, mà ăn vào, "Nhổ ra quá phiền phức, nên mới nuốt."

Tô Ngang phát hiện gần đây Giang Ninh lẳиɠ ɭơ hơn trước không ít, trước kia chắc chắn sẽ không ăn, cũng sẽ không nói như thế, nhưng bây giờ nói như vậy, chắc chắn cô muốn ăn.

Tô Ngang không chọc thủng, vui vẻ chấp nhận, bây giờ Giang Ninh cũng có du͙© vọиɠ giống anh.