Chương 113

Giang Ninh hơi trướng sữa, cô muốn đi vắt sữa ra, nếu không sữa sẽ dính vào quần áo.

Tô Ngang ở một bên nhìn qua vẫn rất thèm ăn, lúc trước uống vài lần, mùi vị này không thể nói rõ là mùi vị gì, nhưng vừa nghĩ tới sữa của cô thì muốn uống, dù nó có chút biếи ŧɦái, nhưng cảm giác mùi vị rất ngon, anh đây là muốn cướp đồ ăn với đứa nhỏ.

Nhưng bây giờ vợ anh tình nguyện vắt sữa này ra, cũng không muốn để cho anh mυ"ŧ, anh thấy rất là muốn uống, rồi nhìn chằm chằm Giang Ninh.

Giang Ninh cũng đã vắt sữa ra, vừa xoay người lại đã thấy vẻ mặt của anh, vẻ mặt này còn có chờ mong.

Tô Ngang hỏi cô: "Có thể để dành chút cho anh uống không? Sức ăn của đứa bé không lớn, sữa của em cũng rất nhiều, em vắt ra nhiều như vậy, bảo bảo chắc chắn uống không hết, nhưng anh có thể uống hết, em cho anh uống thì tốt hơn."

Giang Ninh thấy anh nghiêm túc đưa ra ý kiến thật sự là bị anh làm cho tức cười, anh còn cướp đồ ăn của đứa nhỏ lời nói lại còn hùng hồn như vậy, "Anh chiếm đồ ăn của bảo bảo, mà nói còn hùng hồn như vậy?"

Tô Ngang nhìn vẻ mặt kia của cô, đúng là có chút điềm đạm đáng yêu, Giang Ninhvuwaf lấy sữa ra, nhưng vẫn còn không ít, vậy thì cho anh, nếu không nhìn vẻ mặt kia của anh, khả năng sẽ nhìn suốt.

Tô Ngang cảm thấy mình uống quen rồi, lúc trước uống nhiều, bây giờ không uống được nữa rất buồn.

Giang Ninh ưỡn ngực nói với anh: "Anh uống đi."

Nghe vậy anh vui mừng vùi đầu vào ngực cô, cúi xuống uống sữa của cô, hút núʍ ѵú của cô.

Giang Ninh đứng bị hút sữa, hơi đau, cô còn nhíu mày nói: "Anh uống chậm một chút."

Tô Ngang nghe nói vậy mυ"ŧ chậm lại, miệng ở trên ngực của cô hút sữa ùng ục ùng ục.

Không lâu sau, anh uống quá nhanh, uống hết sữa.

Giang Ninh nhìn anh uống xong, hút không ra.

Tô Ngang uống xong, còn nói: "Không còn nhiều lắm."

"Anh uống nhiều như vậy, còn nói không uống nhiều."

Tô Ngang sau khi uống xong nhìn đũng quần của mình, rất xấu hổ, phương diện kia phản ứng, uống sữa thì dựng lên.

Nhưng anh cũng là nam nhân bình thường, lâu không có chạm vào vợ, ở trong quân đội thì giống như hòa thượng, tính ra đã sắp bảy tháng.

Trước đó Giang Ninh đã nghĩ tính dục của anh mạnh như vậy, có thể chịu được hay không, hỏi anh, anh nói bình thường huấn luyện nhiều, nếu thật sự không được tự mình giải quyết, Giang Ninh nghe còn rất đáng thương cho anh.

Bây giờ nhìn ra anh bao nhiêu đói khát, anh nghẹn bao lâu rồi, mới chạm vào cô một chút đã không nhịn được.

Mấy ngày nay uống sữa cô đã nhìn ra, mỗi lần uống đều phản ứng dựng lên.