Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Nhân Chớp Nhoáng Với Chàng Quân Nhân

Chương 112

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Ninh ở bệnh viện một tuần rồi trở về, cô chịu không nổi mùi bệnh viện, mỗi ngày ngửi mùi đó thì nói muốn về nhà, lần này Tô Ngang xin nghỉ rất lâu, thời gian nghỉ hơn một tháng, có thể chăm sóc cô đến khi đầy tháng, Giang Ninh về thì che người rất nghiêm túc, tuy rằng hiện tại đều nói là khoa học nuôi con, nhưng vẫn sợ thân thể xảy ra chuyện gì.

Giang Ninh về đến nhà cảm giác thoải mái hơn không ít, cô nằm trên giường, nhìn dáng vẻ quan tâm của Tô Ngang từ lúc trở về cẩn thận ôm con gái, nhưng cũng đúng, đứa nhỏ mới sinh ra, còn chưa đầy tháng, thật sự rất nhỏ, làm gì cũng phải cẩn thận, sợ làm đau.

Nhưng em bé mới sinh ra đói rất nhanh, gần như cả ngày đều đói, ăn nhiều lần, nhưng sức ăn không nhiều lắm, chỉ là đói nhanh, không bao lâu lại đói bụng.

Lúc Giang Ninh ở bệnh viện, một giờ phải cho ăn rất nhiều lần, lúc rời khỏi bệnh viện, đã cho con bú qua, bây giờ vừa về đến nhà, đứa nhỏ đã khóc, đứa nhỏ vừa khóc, Giang Ninh đã hiểu, nhất định là đói bụng, đói bụng còn phải lập tức ăn cơm, bằng không khóc càng lớn.

Tô Ngang cũng nghe ra, đứa nhỏ này đói, bế đứa nhỏ cho Giang Ninh, anh đi ra ngoài, thu dọn quần áo hai người bọn họ, anh nói với mẹ trừ thời gian nấu cơm thì cũng cũng không cần tới nơi này, mấy ngày gần đây anh cũng học được cách chăm đứa nhỏ, chủ yếu là thời gian anh trở về không lâu.

Nếu cái gì cũng làm phiền mẹ anh, thì anh sẽ không có cơ hội thể hiện, muốn ở chung với vợ con lâu một chút, thì phải tự mình làm, mẹ anh cũng biết ý của anh, nói mình đi về trước, nếu có việc thì gọi bà đến.

Tô Ngang thu dọn xong, Giang Ninh cũng cho đứa bé ăn xong, anh trở lại phòng, đứa bé ngủ, ăn no lại ngủ.

Vẫn là làm em bé tốt nhất, chuyện gì cũng không cần làm, ăn no thì ngủ.

Giang Ninh đưa đứa bé cho anh, chuẩn bị thay quần áo. Bộ quần áo này đã mặc mấy ngày, nếu tiếp tục mặc nữa cô chịu không nổi, nhưng Tô Ngang không có để cho cô đi, lôi kéo cô hỏi: "Sữa của em nhiều như vậy, con cũng uống không hết, em để lãng phí như thế?"

Giang Ninh biết lời của anh là có ý gì, gần đây đứa nhỏ uống không hết đều bị anh uống, ngay từ đầu Giang Ninh còn cảm thấy không cần máy hút sữa thì tốt hơn, nhưng sau đó lại cảm thấy không được, anh uống rất nhiều, uống hết sữa của đứa nhỏ, nếu anh uống nữa, đứa nhỏ không còn sữa để uống.

"Cho nên vẫn tiếp tục hút ra đi."

Giang Ninh đẩy anh ra nói: "Đây là sữa ăn của trẻ con, không cần máy hút sữa lấy ra, chẳng lẽ là cho anh uống sao? Anh uống nhiều quá, cướp hết sữa của con, em không cần cho anh uống."

Tô Ngang: "......"
« Chương TrướcChương Tiếp »