5.
Tôi cụp mắt xuống, nhấp nhẹ môi vào tách trà.
Bữa tiệc được nửa đường, Tạ Minh Châu đứng dậy.
Nàng ta nhẹ nhàng phúc hậu và nở nụ cười tươi tắn, dễ thương:
"Phụ hoàng, hoàng tỷ của con đối với Bùi tướng quân có tình cảm sâu đậm, mấy ngày trước còn hi sinh thân mình đỡ lấy cho Bùi tướng quân một kiếm, đúng là một chuyện cao thượng."
"Không bằng, phụ hoàng thành toàn cho mối hôn sự này đi."
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Bùi Uyên đột nhiên thay đổi.
Hắn nắm chặt tách trà bạch ngọc, mu bàn tay nổi gân xanh, dường như hắn không ngờ rằng Tạ Minh Châu sẽ đẩy hắn vào tay người khác.
Phụ hoàng không trả lời ngay.
Ông ngồi trên ghế rồng, cầm ly rượu lên, ngước nhìn ta:
"Minh Nguyệt, con nghĩ thế nào?"
Ta nhếch mép lên.
Ta đứng dậy chỉ vào hình dáng trắng như trăng phía giữa bàn ăn.
"Về chuyện này, con muốn chàng ta."
Cơn gió đầu xuân tháng ba mang theo hơi nước mát lạnh, lay động ống tay áo rộng của Cố Kinh, gương mặt tựa như mặt hồ bị lay động.
Trong sảnh chính, ta nghe thấy giọng nói của chính mình rất to và rõ ràng:
“Hắn là bạn học đi cùng con hơn mười năm, nhi thần rất thích chàng ấy.”
"Phụ hoàng, xin hãy thành toàn nhi thần!"
Nói xong tôi quỳ xuống dưới chân bậc thang và cúi đầu thật sâu.
Cả điện im lặng, có thể nghe thấy tiếng hạt đậu rơi xuống đất.
Cố Kinh ngẩng đầu, trong mắt hiện lên gợn sóng, giống như lần đầu tiên tuyết tan sau Đông.
Hắn chưa kịp trả lời thì phía sau vang lên tiếng cốc vỡ.
Sắc mặt của Bùi Uyên từ trắng chuyển sang xanh, lòng bàn tay bị mảnh vỡ cắt đứt, máu chảy xuống.
Đọc truyện tại Facebook Celine Syne.
Sắc mặt hắn ta nghiêm nghị, ánh mắt rơi vào bàn tay đang đan vào nhau của Cố Kinh và ta.
U ám và phẫn nộ.
"Tạ Minh Nguyệt, người nói lại lần nữa."