Chương 3

Dưới sự điều trị cẩn thận của thái y, khuôn mặt của ta nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu.

Ngày mùng ba tháng ba, trong cung tổ chức tiệc trăm hoa, tất cả hoàng tử, quý tộc đều được mời.

Có người nói rằng bệ hạ có ý định chọn tướng công cho hai công chúa chưa thành hôn trong số các trang tuất kiệt tham dự tiệc.

"Nghe nói hôm nay Bùi tướng quân cũng tới."

"Suỵt, nhỏ giọng đi, tướng quân đang đến!"

Những tiểu thư đến từ những gia đình quý tộc ngồi phía dưới hạ giọng.

Ngẩng đầu lên, ta nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Uyên.

Nam nhân ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Hắn ta sinh ra đã có đôi lông mày sắc sảo và đôi mắt đầy sao, nét mặt tuấn tú nhưng đôi mắt lại sâu như ao lạnh.

Hắn đang ở độ tuổi tráng niên, nhưng trên mặt Bùi Uyên lại lộ ra vẻ tàn nhẫn và u ám không phù hợp với tuổi tác.

Ánh mắt sâu thẳm đó nhìn ta rồi lập tức quay đi.

"Bùi Uyên ca! Cuối cùng thì ca cũng đến rồi!"

Một giọng nói quyến rũ và tươi sáng vang lên từ phía sau.

Tạ Minh Châu vén góc váy màu vàng ngỗng lên, vui vẻ chạy về phía Bùi Uyên, mỉm cười rạng rỡ và tỏ vẻ thân thiện.

Nàng ấy trang điểm nhẹ nhàng nhưng thanh lịch, khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp.

"Minh Châu điện hạ và Bùi tướng quân đứng cùng nhau, thật sự rất xứng đôi!"

"Đúng vậy, nam tài nữ sắc, rất xứng đôi."

Đang nói, có người cố ý hạ thấp giọng, tựa như muốn che đậy:

"Sao ta lại nghe nói đại công chúa cũng có tình cảm thầm kín với tướng quân?"

"Đúng vậy, đại công chúa càng được hoàng thượng sủng ái hơn. Có lẽ hoàng thượng sẽ gả Minh Nguyệt điện hạ cho Bùi tướng quân."

Nghe vậy, Bùi Uyên cau mày.

Hắn đưa tay nắm lấy tay Tạ Minh Châu, từ xa nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng:

"Bùi Uyên trong đời chỉ yêu một người."

Đôi mắt đen láy của nam nhân kia nhìn ta, ý tứ không cần phải nói nhiều.

Ta ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đã mê hoặc vô số nữ nhân trước mắt với vẻ mặt bình tĩnh.

Nó rất khác với vẻ ngoài vui vẻ và ám ảnh ở kiếp trước.

Kiếp trước, trong tiệc Bách Hoa thu hút sự chú ý của kinh đô, phu hoàng ta đã tặng quà cưới cho ta.

Mọi người đều cảm thấy tiếc cho hắn ta.

"Bùi tướng quân nổi tiếng khi còn trẻ và vô cùng tài năng, nhưng người lại muốn kết hôn với một nữ nhân xấu xí với ngoại hình biến dạng."

"Đây là một cái tát vào mặt Bùi gia."

"Đáng tiếc, đại công chúa tàn nhẫn vô tình, thậm chí còn cướp phu quân của muội muội mình, tâm tư cũng ác độc."

Bùi Uyên không dám trái lệnh hoàng tộc nên đành phải cắn răng cưới ta.

Ngày thứ ba sau khi kết hôn, hắn xin lệnh và đi ra biên giới.

Và ta trở thành góa phụ sống trong phủ, bị thiên hạ chế nhạo.

Trong thời gian đó ta cũng từng gửi thư, nhưng ta lại chẳng bao giờ nhận được phản hồi.

Ở biên cương trời rét buốt nên ta tự tay may cho hắn quần áo và miếng đệm đầu gối bằng lông thú rồi gửi về Tây Bắc cùng với tấm bùa ta lấy được từ chùa.

Một năm sau Bùi Uyên đắc thắng trở về.

Hắn đã mang về vô số báu vật từ kho bạc của kẻ thù, giành lại lãnh thổ đã mất và đích thân chặt đầu hoàng đế địch quốc dâng lên cho phụ thân ta.

Sau này ta mới biết.

Nước địch đã yêu cầu liên hôn với công chúa hoàng tộc ba tháng trước.

Bùi Uyên lo lắng Tạ Minh Châu sẽ kết hôn với nước khác, vì vậy hắn ta đã đánh bại trăm kẻ thù bằng chỉ với chính mình, vì vậy hắn đã chiếm được thủ đô của kẻ thù chỉ trong hai tháng.

Lần này hắn trở lại Kinh đô để than gia sanh thần của Tạ Minh Châu.

Họ là thứ mà thế giới gọi là một cặp trai tài gái sắc, và họ là chiến thần và nữ thần trong sách thổ ngữ Giang hồ.

Còn ta chỉ là một nhân vật phụ xấu xí với trái tim độc ác.

Vào ngày tổ chức tiệc sanh thần của Tạ Minh Châu, ta đã đến chúc mừng nàng ấy với những món quà được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Khi họ đến phòng khách, Tạ Minh Châu đích thân đi tới chào đón hắn.

Nàng ấy mặc một chiếc váy màu xanh tựa nước trong hồ, bên hông treo một cái túi nhỏ, trên túi có thêu những câu kinh phức tạp.

Nhìn thoáng qua, ta nhận ra đó là chiếc túi do chính tay ta thêu và nó chứa tấm bùa hộ mệnh mà ta đã cầu nguyện qua mỗi bước lạy.

Bùi Uyên đưa nó cho Tạ Minh Châu.

Khi biết được sự việc mà ta đã làm, Tạ Minh Châu đã cởi nó ra và mỉm cười đưa cho ta:

"Tỷ, tỷ có thích không? tỷ phu đưa cho muội, người nói thuê thợ thêu giỏi nhất Giang Nam về thêu."

"Tỷ ơi, tỷ thích thì lấy đi."

Nàng ấy dúi cái túi thơm vào tay ta.

Ta giữ chặt nó, đầu ngón tay ta bấu chặt như muốn gãy đi.

Ngay sau đó, ta ném cái túi thơm ra trước mặt mọi người.

Sắc mặt của Bùi Uyên hơi tối lại.

Hắn nhìn tôi với giọng lạnh lùng:

“Hôm nay là sinh nhật Minh Châu muội, có người giả làm tỷ tỷ tới khoe khoang, nếu như truyền ra ngoài, tướng quân phủ của ta sẽ mang tiếng xấu.”

"Phu quân, người vừa về đã lấy lòng nữ nhân khác. Người đừng quên bản thân đã thành thân, còn có thê tử là ta."

“Trên mặt bản thân có vết sẹo, nên ở trong phòng đừng gặp người khác, đừng xuất hiện làm cho ta thêm phần xấu hổ.”

Giọng nói của hắn không hề nhỏ, tất cả khách có mặt đều có thể nghe thấy.

Trái tim ta dần trở nên lạnh giá hơn.

Giống như rơi vào động băng, toàn thân lạnh buốt.

Ta không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, chỉ biết rằng trên đường về, một nhóm người mặc đồ đen bất ngờ xuất hiện và bắt cóc ta.

Tần Thư chạy đến trước mặt Bùi Uyên khóc lóc và quỳ xuống trước mặt hắn cầu cứu.

Đọc truyện tại Facebook Celine Syne

Bùi Uyên lúc đó thậm chí còn không ngẩng đầu lên:

"Để tranh giành tình cảm, nàng ta đã dùng đến những thủ đoạn hèn hạ như vậy à?"

"Tạ Minh Nguyệt, ngươi thật sự làm cho ta càng ngày càng xem thường ngươi hơn."

...

Bây giờ, Bùi Uyên đang đứng trước bàn, ám chỉ ta đừng phá vỡ cuộc hôn nhân của hắn ta với Tạ Minh Châu lần nữa.

Ta nhếch khóe môi mỉm cười:

"Như vậy thật tốt. Cái đó, bản cung chúa chúc tướng quân và hoàng muội ân ái không rời, bách niên giai lão!"

Kiếp này, tình cảm nam nữ, hôn nhân ta để lại cho các người.

Ta chỉ muốn ngai vàng.