12
Tạ Minh Châu rơi vào bẫy sớm hơn ta nghĩ.
Kể từ khi binh quyền của Bùi gia bị suy giảm, nàng ta đã cố tình tiếp cận Cố Kinh.
Mấy ngày trước, ta ở cùng Cố Kinh cả ngày, không thể tách rời.
Mọi người đều biết đại công chúa và thừa tướng có quan hệ sâu sắc, kề cổ khi ngủ.
Và ta chính là người đã ra lệnh cho mọi người truyền đem chuyện này lan truyền ra bên ngoài.
Chỉ khi Tạ Minh Châu tin rằng ta và Cố Kinh thực sự yêu nhau thì nàng ta mới trở nên lo lắng.
Chỉ khi con người vội vàng, máu và não mới dồn dập hoạt động nên họ có thể làm bất cứ điều gì.
Nhưng không ngờ Tạ Minh Châu lại bạo dạn như vậy.
Lấy cớ chúc mừng cuộc thành thân sắp tới của hai ta, nàng ấy đưa cho Cố Kinh một ly rượu có chứa xuân dược.
Sau khi thuốc có tác dụng, hắn liền nhờ mật vệ xung quanh bế mình vào phòng bên cạnh.
Khi nàng ta tỉnh lại lần nữa, người nằm cạnh nàng đã biến thành lính gác canh cửa.
Tạ Minh Châu khóc lóc và quỳ xuống trước cung Càn Khôn để thừa nhận lỗi lầm của mình nhưng lại bị thái giám đuổi về.
Nàng cầu xin thái giám nhắm mắt cho vào, nhưng vị thái giám từ chối nàng ta với vẻ giễu cợt:
"Làm sao một tên thái giám vô danh, nhỏ bé như ta dám giúp công chúa đưa tin? Xin hãy về đi!"
Tạ Minh Châu thất vọng.
Nàng trở về cung điện của mình và tự sá/t vào đêm hôm đó.
Cái ch/ết không thành, nhưng rất nhiều máu đã đổ ra.
Tạ Minh Châu quỳ trên đường, quỳ lạy về hướng Càn Khôn Điện, máu từ trán chảy ra.
Nàng ấy nói rằng nàng ấy đã bị kẻ khác hãm hại.
Sự việc trở thành chuyện lớn, cung nhân đến lui đều kinh hãi, để thể hiện sự công bằng của mình, phụ hoàng đã cho Tạ Minh Châu một cơ hội để chuộc lỗi.
Bây giờ Cố Kinh, Bùi Uyên và ta đều đang đứng trong Điện Càn Khôn.
Tạ Minh Châu quỳ trên mặt đất và bào chữa:
"Phụ hoàng minh chứng! Nhi thần và Cố đại nhân đang uống rượu. Sau khi uống rượu, nhi thần cảm thấy đau đầu và đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Sau đó, lính canh xông vào và vô lễ với nhi thần."
"Bây giờ xem ra rượu nhất định đã bị đánh thuốc, khiến nhi thần ý thức không rõ ràng và nói những lời vô nghĩa đó. Nhi thần đã bị tính kế!"
Nàng bật khóc, khóc tựa như hoa lê bị mưa che phủ.
Phụ hoàng vẫn chưa khỏi bệnh hoàn toàn nên dựa vào ghế rồng và sai người truyền nhân chứng trong lời của Tạ Minh Châu lên.
Vị thái giám trẻ tuổi khoảng mười hai, mười ba tuổi, vóc người chưa cao và nói năng còn rụt rè.
Cậu ta quỳ xuống đất, giọng nói nhẹ nhàng và run rẩy:
“Nô tài không dám nói dối. Thuốc đó là do chính công chúa bỏ vào.”
"Nhị điện hạ muốn làm Cố tiên sinh bất tỉnh rồi gạo nấu thành cơm. Cứ như vậy, cho dù đại công chúa có đính hôn với Cố tiên sinh thì cũng phải gả cho ngài ấy..."
Tiểu thái giám nói xong liền đập mạnh đầu xuống đất.
Trên thực tế, nếu Tạ Minh Châu nhìn kỹ, nàng sẽ phát hiện tiểu thái giám này chính là người bị nàng đánh bằng roi ngày hôm đó.
Ta chỉ cần nói vài lời, sự trỗi dậy của kẻ bị hành hạ liền bùng nổ.
Phụ hoàng ném ngọc ấn xuống đất.
"Người đâu! Nhốt nữ nhân phản nghịch này vào Giao Phương Cung, trừ phi có lệnh nếu không không được phép ra ngoài!"
"Ngươi âm mưu chiếm đoạt ngai vàng, làm ra chuyện hạ lưu như vậy, âm mưu hại chính tỷ phu của mình, muốn làm chuyện trái đạo đức, ngươi lại để cho mọi người trong cung biết! Ngay cả hoàng tử của nước địch cũng biết chuyện này... Bộ mặt của hoàng tộc sẽ ở đâu nếu tin tức này được lan truyền?"
"Ta không thể bảo vệ ngươi, cút."
Tạ Minh Châu đột nhiên ngẩng đầu lên.
Hoàng đế đặt tay lên tay thái giám vòng qua tấm bình phong rồi bước vào phòng trong.
Ông ta có vẻ già hơn nhiều, dáng đi khập khiễng và giọng nói đã thay đổi:
“Nhị công chúa được phong làm Trường Lạc công chúa, tháng sau sẽ cùng sứ thần đến địch quốc hoà thân.”
“Về phần Bùi tướng quân, để đền bù, ta sẽ phong cho ngươi chức tứ phẩm tướng quân, đi biên giới đánh giặc.”
Giọng nói của ông biến mất trong cung điện trống rỗng.
Đọc truyện tại Facebook Celine Syne
Tạ Minh Châu ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Bùi Uyên cũng không bước tới giúp nàng.