Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 22: Tử kỳ, mau ngồi xuống!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vũ Minh Nguyệt giật mình, cô chỉ mới gặp Đường Cẩm Hoa mà thôi, còn gia chủ Lệ Gia thì chưa. Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng, nghiêm trang của ông ấy, cô như muốn khóc thét.

" Sao anh không nói sớm chứ? Em vẫn chưa chuẩn bị gì cả!" Vũ Minh Nguyệt nheo mày nói.

" Em yên tâm đi! Ba rất dễ tính, sẽ không ăn thịt em đâu!" Lệ Tử Sâm quay sang nhìn cô cười rồi trả lời.

" Nhưng em vẫn lo lắm, cho em quay về có được không? Ít ra cũng phải để cho em thay đồ chứ!" Vũ Minh Nguyệt mè nheo với anh.

" Không cần đâu, ở nhà lớn có quần áo cho em thay!" Lệ Tử Sâm khước từ yêu cầu của cô.

" Lệ Tử Sâm, anh đáng ghét!" Vũ Minh Nguyệt không lay chuyển được, cô bực tức kêu lên.

Xe nhanh chóng chạy đến một trang viên lớn, với lối kiến trúc cổ điển sang trọng, lại vô cùng ưu nhã, làm người ta cảm thấy rất thích thú. Vũ Minh Nguyệt mắt mở to, miệng trầm trồ quan sát.

" Whoa, nơi này thật lớn, lại còn đẹp nữa!"

" Tất nhiên rồi! Bây giờ nó cũng chính là nhà của em!" Lệ Tử Sâm đáp.

Vừa nghe tiếng động cơ xe dừng lại, Đường Cẩm Hoa đã hớt hải chạy ra, bà mong ngóng đứa con dâu này lắm rồi. Bà đi đến nắm tay Vũ Minh Nguyệt, rồi kéo cô vào trong nhà.

" Ông xã, ông xem con dâu của ông đến rồi đây!" Đường Cầm Hoa hớn hở nói lớn.

Trong phòng khách, Lệ Từ Liêm đang ngồi trên ghế đọc sách, gương mặt nghiêm nghị ngẩng đầu lên nhìn cô.

Vũ Minh Nguyệt hết hồn, tim cô đập nhanh thần tốc, gương mặt của Lệ Từ Liêm lúc nãy dọa chết cô rồi a. Bước chân của cô khựng lại, tay ghì chặt bàn tay của Đường Cẩm Hoa, gương mặt tỏ rõ vẻ sợ sệt.

" Lão già chết tiệt! Ông làm con bé sợ rồi kìa, mau cười lên cho tôi, giãn cơ mặt ra!" Đường Cẩm Hoa hiểu ra, bà ta trừng mắt nhìn Lệ Từ Liêm gầm lên.

" Minh Nguyệt, con đừng sợ! Có ta ở đây, ông ấy có mọc thêm một lá gan nữa cũng không dám trưng ra bộ mặt đó lần thứ hai đâu." Nói xong bà quay sang Vũ Minh Nguyệt, dịu giọng trấn an cô.

" Chào ba, con là Vũ Minh Nguyệt! Ba có thể gọi con là Minh Nguyệt như mẹ và anh Tử Sâm ạ!" Cô lễ phép nói.

" Được rồi, ông ta biết hết mà! Chúng ta đi vào trong ăn cơm đi!" Đường Cẩm Hoa nói rồi tiếp tục kéo cô đi vào phòng ăn lớn.

Lệ Từ Liêm gương mặt khổ sở, ông ấy ước gì Đường Cẩm Hoa có thể nhẹ nhàng với mình như là với Vũ Minh Nguyệt vậy. Bao nhiêu năm nay, trên thương trường hô mưa gọi gió, nhưng vừa về nhà, lại trở thành ông chồng quốc dân.

" Tử Sâm, ba của con khổ quá đi!" Thấy Lệ Tử Sâm từ bên ngoài đi vào, ông ấy liền lên tiếng than thở.

" Ba, người đừng kéo con vào, con không muốn bị mẹ đánh đâu!" Lệ Tử Sâm lên tiếng nói.

" Thằng con trời đánh!" Lệ Từ Liêm mặt không biểu cảm mắng.

Cơm tối đã chuẩn bị đầy một bàn, toàn những món ngon mà Minh Nguyệt thích. Vì muốn làm cô vui, Đường Cẩm Hoa đã gọi cho Hạ quản gia hỏi. Suốt bữa ăn, bà ấy liên tục gắp thức ăn cho cô, còn hỏi cô xem có vừa miệng hay không. Lệ Tử Sâm và Lệ Từ Liêm cảm thấy như mình bị bỏ rơi vậy, trong mắt Đường Cẩm Hoa bây giờ chỉ có Vũ Minh Nguyệt dường như.

Ăn xong cơm tối, Vũ Minh Nguyệt ra ngoài sân dạo một vòng, bởi vì Lệ Tử Sâm còn phải xử lý công việc ở công ty, nên cô đành phải đi một mình.

Cả khuôn viên rộng lớn, trồng đầy đủ các loại hoa, ở giữa khuôn viên còn trang trí một đài phun nước to. Vũ Minh Nguyệt thích thú, cô đi đến nghịch nước.

" Grrừ Grrrừ!" Đang vui vẻ đùa nghịch, bỗng cô nghe một âm thanh lạ phát ra từ lùm cây to.

Vũ Minh Nguyệt cảm nhận được sự nguy hiểm, cô chậm rãi lùi về phía sau từng bước một. Nhưng âm thanh trong bụi cây lại phát ra dữ tợn hơn.

" GRRÀO!" Một con sư tử trắng to lớn, với hàm răng nhọn hoắc nhảy ra, nó phóng nhanh về phía cô.

" Ahhhhhh!" Vũ Minh Nguyệt chỉ kịp thét lên một tiếng, cô co chân chạy về phía nhà lớn, vừa chạy vừa kêu to.

" Tử Sâm, Tử Sâm! Mau cứu em a!" Hơi thở gấp gáp, Vũ Minh Nguyệt sợ đến chảy cả nước mắt.

" Ahhh!" Cô lại vấp vào một hòn đá to, và ngã lăn xuống đất.

Con sư tử di chuyển cũng chậm lại, nó gầm gừ tiến đến gần cô. Đôi mắt dã thú trong đêm sáng quắc, nó cẩn thận quan sát.

" Đừng, đừng đến đây!" Vũ Minh Nguyệt kinh hãi nói, nước mắt đã nhạt nhòa trên gương mặt xinh đẹp của cô.

" Grràooo!" Con sư tử lấy đà, nó há cái miệng to lớn nhảy chồm lên, như muốn nuốt sống Vũ Minh Nguyệt.

" Tử Kỳ, mau ngồi xuống!" Lệ Tử Sâm vừa kịp lúc chạy đến gầm lên với nó.

Lập tức con sư tử ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt vô tội ngơ ngác nhìn anh, như là nó chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.

" Minh Nguyệt, em có sao không?" Anh chạy đến ngồi xổm xuống hỏi cô.

" Tử Sâm, nó đáng sợ quá! Em tưởng mình không xong rồi!" Vừa thấy Lệ Tử Sâm, Vũ Minh Nguyệt đã òa lên khóc nức nở, cô ôm chầm lấy anh nói.

Lệ Tử Sâm cũng đưa tay ôm cô, anh nhẹ vỗ vỗ lưng giúp cô đỡ sợ hãi, anh cảm nhận được cô đang run rẩy.

" Không sao, không sao? Có anh ở đây mà!" Lệ Tử Sâm dịu giọng nói.

______
« Chương TrướcChương Tiếp »