Hôn Nhân Cao Một Trượng

5.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Á bì Bản thường: Kiếp trước của Trình Cốc Tâm gặp phải chuyện thật sự rất cẩu huyết, kiếp trước? Tạm thời cứ xem như là kiếp trước đi. Cảm giác bị xe cán qua còn chưa cảm nhận triệt để, thì li …
Xem Thêm

Chương 21
Editor: Á bì

Vào một ngày làm việc nào đó, cô lại bị gọi vào phòng làm việc của Đổng Phương, trực giác mách bảo cho cô biết nó cũng không phải là chuyện tốt gì.

“Cốc Tâm, cháu đến rồi à.” Vừa thấy cô, Đổng Phương rất nhiệt tình chào hỏi cô.

“Dạ chú Đổng, chú tìm cháu có chuyện gì sao?” Cô có dự cảm thời gian rảnh rỗi của cô sắp kết thúc.

“Là như thế này, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, cháu không phải vẫn luôn không có chuyện để làm sao, tạm thời trường vẫn chưa tìm ra công việc khác để cháu làm. Nhưng lần này trường quyết định giao một nhiệm vụ cho cháu, bảo đảm làm cháu vừa lòng.” Ông nói rất thần bí, làm cho Trình Cốc Tâm cũng cảm thấy rất tò mò.

“Nhiệm vụ gì vậy ạ?”

“Bộ binh của sư đoàn 139 ở quân khu chúng ta muốn mở một ban đào tạo máy tính, nên muốn mời cháu làm cô giáo tới giảng dạy cho bọn họ. Toàn bộ giáo sư trong trường vào học kỳ này đã an bài xong chương trình dạy học, không có cách nào để điều động, chỉ có cháu mới tiếp nhận được cái công việc này.”

Nghe đến tên sư đoàn 139, không hiểu sao cô cảm thấy rất quen, “139?”

“Ừ, không nói đến chuyện khác, cháu chính là người thích hợp nhất. Thừa dịp trong khoảng thời gian này, hai vợ chồng son của bọn cháu cũng có thể gặp mặt nhau, đây cũng là tổ chức cố ý chăm sóc cho bọn cháu.” Nói tới đây, trên mặt ông treo lên một nụ cười có chút hèn mọn.

Nhất thời Trình Cốc Tâm hiểu rõ, nơi đó chính là quân đội của Đồng Hàn Thành. Cho nên cô bị điều tới đó công tác sao? Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?

Đổng Phương đơn thuần cho rằng sau khi cháu gái ông nghe được tin này sẽ vui tới mức không nói ra lời, “Cảm ơn thì không cần nói, đêm nay cháu dọn dẹp một chút đi, ngày mai liền đi tới quân đội, sáng sớm chắc sẽ có xe của quân đội tới đón cháu đó. Chỉ có điều, chắc những thứ đó cháu rể của chú đã an bài xong hết rồi.” Ông lại trêu chọc cô một lần nữa.

Chuyện trùng hợp không chỉ có một chuyện, Trình Cốc Tâm mới bước ra khỏi văn phòng của Đổng Phương thì liền nhận được điện thoại của nhà họ Đồng.

“Cốc Tâm hả con?” Người ở đầu bên kia chính là mẹ Đồng.

“Mẹ, có chuyện gì sao?”

“Đêm nay có rảnh về nhà ăn cơm không con? Sáng nay mẹ có đi siêu thị mua được nhiều đồ ăn ngon lắm.”

Trình Cốc Tâm cảm thấy rất kỳ quái, tại sao đang yên đang lành mẹ Đồng lại gọi điện hỏi cô đêm nay có thể về nhà ăn cơm hay không, Đồng Hàn Thành cũng đâu có ở nhà. “Nhưng mà Hàn Thành, anh ấy không có ở nhà.”

“Hàn Thành không có ở nhà, thì con cũng có thể về đây ăn cơm mà. Lần trước nghe Phi Phi nói, cô ăn uống chỉ có một mình, quá cô đơn rồi.”

Trình Cốc Tâm không tìm được lý do để cự tuyệt mẹ Đồng, hơn nữa cô vẫn luôn cảm thấy áy náy đối với bà, cho dù không muốn cũng phải đồng ý, “Dạ được, sau khi tan làm con sẽ qua.”

Khi bước vào cửa nhà họ Đồng, bầu không khí có chút khác lạ, cô ngửi thấy được điểm bất thường. Cửa chính nhà thì mở rộng, nhưng sau khi vào phòng khách quét mắt một vòng lại không thấy lấy một người. Lúc đang buồn bực, lại đột nhiên xuất hiện một quả cầu màu sắc rực rỡ bay tới chỗ cô. Thậm chí Trình Cốc Tâm không kịp né tránh, mà còn mạnh mẽ đón được.

“A, cô là ai vậy hả?” Cô bé nhỏ ôm lấy cẳng chân của cô, mở mắt to tròn ngẩng đầu lên hỏi cô.

“Hả…cô bạn nhỏ…”Trình Cốc Tâm cũng không biết nên giới thiệu bản thân mình như thế nào tới cô bé.

“Dì nhỏ ơi mau lên, con tìm thấy được Đình Đình rồi, chúng ta mau qua bắt nó lại thôi.” Trước khi thấy bóng dáng đã nghe thấy tiếng nói, Trình Cốc Tâm lại nghe thấy một giọng nói mềm mại trong trẻo, sau đó lại nhìn thấy một cái đầu nhỏ đang thăm dò mình từ trên cầu thang, sau đó là Đồng Phi Phi đang đi ở phía sau cũng xuất hiện ở trong phòng khách.

“Chị dâu, chị tới rồi à?” Nhìn thấy Trình Cốc Tâm cô thật sự rất vui.

“Ừ, hai bé con này là ai vậy?” Hai tay của cô bé vẫn ôm lấy cẳng chân cô, trước mặt lại xuất hiện thêm một cậu bé mà trước đó cô chưa bao giờ nhìn thấy bọn chúng ở nhà họ Đồng.

“Bọn chúng là cháu của bác Ngô ở trong đại viện, bọn nó là một đôi thai long phượng, đây là Hạo Hạo.” Đồng Phi Phi dịu dàng giới thiệu cậu bạn nhỏ tên Hạo Hạo, “Người đang ôm chị chính là Đình Đình. Đình Đình sao cháu còn chưa buông ra.” Giới thiệu được phân nửa, cô mới đột nhiên phát hiện cô bạn nhỏ Đình Đình vẫn còn ôm chị dâu mà không chịu buông ra.

“Không muốn đâu dì nhỏ, trên người chị gái này rất thơm, có hương thơm của mẹ.” Đình Đình ôm Trình Cốc Tâm không muốn buông tay.

“Chị gái?” Đồng Phi Phi giơ ngón tay lên chỉ mình, rồi chỉ vào Trình Cốc Tâm, “Con gọi chị dâu của dì là chị, mà gọi dì là dì nhỏ, con có lầm không vậy?” Rõ ràng cách xưng hô của cô bạn nhỏ Đình Đình đã làm phật lòng của Đồng Phi Phi, “Ngô Đình Đình, con lại đây cho dì, không được ôm chị dâu của dì nữa, con nên gọi chị ấy là…gọi chị ấy là mợ!”

Sau khi cô bạn nhỏ Đình Đình không hiểu sao lại nghe thấy lời răn dạy của Đồng Phi Phi, bầu không khí có chút nghiêm túc, nhưng cô bé vẫn như trước ôm lấy Trình Cốc Tâm không buông tay.

Lúc này cậu bạn nhỏ Hạo Hạo cũng có chút động tâm, bán tín bán nghi hỏi, “Đình Đình, em có thể ngửi thấy hương vị của mẹ thật sao?”

“Ừ.” Khuôn mặt nhỏ của cô bạn nhỏ Đình Đình dán chặt lên chân Trình Cốc Tâm, gật đầu liên tục.

Vì thế cậu bạn nhỏ Hạo Hạo cũng chạy tới, cũng giống như cô bạn nhỏ Đình Đình, cậu bé cũng ôm lấy Trình Cốc Tâm. Lần này lại càng làm cho Trình Cốc Tâm không thể động đậy, rốt cuộc trên người cô có hương vị yêu thương, có thể là giống với hương vị trên người mẹ của bọn chúng. Dầu gội đầu? Sữa tắm? Xà bông giặt đồ? Thật ra cô cũng không biết mẹ của hai cô bé cậu bé nhỏ này đã lâu rồi không về nhà gặp bọn chúng, bởi vì tính chất công việc nên luôn bận ở bên ngoài, nhưng bọn chúng vẫn còn nhỏ như vậy làm sao lại không có chút tưởng niệm nào về mẹ của bọn chúng chứ. Bây giờ gặp Trình Cốc Tâm, hương vị trên người lại đặc biệt giống hương vị của mẹ chúng nó, nên càng ngửi càng nghiện.

Mẹ Đồng và mẹ Ngô cùng cười nói đi ra khỏi nhà bếp, lại nhìn thấy một màn kỳ lạ như vậy ở trong phòng khách. Hai đứa nhỏ vây quanh ôm chặt lấy Trình Cốc Tâm, Đồng Phi Phi lại đứng ở một chỗ không xa, mắt to trừng mắt nhỏ với bọn chúng, vẻ mặt của Trình Cốc Tâm thì đầy vẻ khó xử đứng ở trước cửa.

“Đình Đình, Hạo Hạo, bọn cháu đang ôm vị này là…” Mẹ Ngô dẫn đầu mở miệng trước, nhưng bà vẫn không biết Trình Cốc Tâm, trong lòng lại có chút phỏng đoán, lại không biết là đúng hay sai, “Thu Di à, đây là?”

“À, nó chính là con dâu của tôi, Cốc Tâm.” Giới thiệu con dâu của mình ở trước mặt người khác, mẹ Đồng lại cảm thấy vô cùng tự hào.

“Mẹ.” Dường như Trình Cốc Tâm muốn cầu cứu nên hô lên một tiếng mẹ.

Sau đó rốt cuộc mẹ Ngô phải cứng rắn bước lên kéo, nhiều lần khuyên bảo thì hai bạn nhỏ mới bằng lòng buông Trình Cốc Tâm ra, hơn nữa còn ngoan ngoãn kêu cô một tiếng “mợ”. Nhưng sau đó bọn nhỏ vẫn như cũ vây quanh Trình Cốc Tâm, kể cả Đồng Phi Phi đang chơi đùa với bọn nó cũng không thèm để ý. Thật ra đối với hai bạn nhỏ có bộ dáng trắng nõn mềm mại này, mặt mũi cũng rất xinh xắn, Trình Cốc Tâm thật sự rất yêu thích. Đối với cách nói chuyện dễ thương và ngây thơ của chúng, cô cũng không biết làm sao để miễn dịch.

Ngồi ở trước bàn cơm, đối mặt với một bàn đầy thức ăn, Trình Cốc Tâm rất kinh ngạc. Mẹ Đồng đã theo như lời nói “mua thật nhiều nguyên liệu nấu ăn” để làm ra những thứ này, cho dù cô không hiểu nhưng cũng phải nhìn ra được chút khác lạ này. Canh củ từ với cá, canh gà nhân sâm, còn có gan heo, thận dê, lòng heo…đây có phải là muốn cô mang thai không đây. Mẹ Đồng lại nhiệt tình múc cho cô thêm một chén canh, nhưng cũng không buộc cô phải uống hết.

Bữa cơm này cô ăn cũng không dễ dàng gì, đủ loại thảo dược và nội tạng của động vật, nhưng cô lại không thể cự tuyệt, tất cả đồ ăn được đưa tới mặt cô đều phải cố mà nuốt hết xuống bụng.

Rốt cuộc ăn xong bữa cơm, mẹ Ngô cũng dẫn hai bạn nhỏ rời khỏi. Mẹ Đồng lại lôi kéo tay cô ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm, lại chuẩn bị cho cô đủ loại trái cây.

“Cốc Tâm, con có cảm thấy hai đứa nhỏ nhà bác Ngô rất dễ thương hay không?” Mẹ Đồng cầm lấy một miếng cam đưa cho cô.

“Dạ.” Trình Cốc Tâm ăn xong miếng cam rồi gật đầu.

“Lại nói con trai nhà bọn họ lớn hơn Hàn Thành nhà mình có một tuổi, nhưng con đã lớn đến mức đó rồi.” Nói xong câu đó, trong nháy mắt bầu không khí đã thay đổi, mẹ Đồng cúi đầu uyển chuyển thở dài.

Đồng Phi Phi nhét một miếng cam vào miệng, mơ hồ không rõ còn phụ nói theo, “Thì vậy đó, anh hai thật sự không tốt.”

Hai người kẻ xướng người họa làm cho lòng của Trình Cốc Tâm cảm thấy khó xử, ý của hai người đã quá rõ ràng rồi, nhưng cô lại không biết nên trả lời như thế nào.

“Cho nên Cốc Tâm à, các con phải nắm chắc, mau chóng có cháu cho mẹ bồng, cháu gái mẹ cũng thích. Con cũng đừng trách mẹ sao thúc giục các con gấp như vậy, mẹ biết các con mới kết hôn không bao lâu, chuyện con cái cũng quá sớm để suy nghĩ.” Trình Cốc Tâm vừa muốn tìm lý do để nói, bọn họ vừa mới kết hôn nên chưa có lo quá về chuyện con cái, ai dè lại bị mẹ Đồng trách, “Nhưng Hàn Thành cũng đã hơn ba mươi rồi, mẹ và ba con cũng đã trên sáu mươi, nếu bây giờ mà không có cháu để bồng, sau này chỉ sợ không thể bồng được nữa.” Mẹ Đồng vỗ chân Trình Cốc Tâm, nói tiếp, “Hơn nữa con xem đi, trong đại viện đã có rất nhiều nhà có cháu rồi, ba con bình thường không nói, nhưng thấy những đứa trẻ đó ông cũng rất hâm mộ.”

Những lời nói thấm thía này bay vào tai làm Trình Cốc Tâm cảm thấy rất áy náy, vốn cô và Đồng Hàn Thành chỉ là kết hôn theo thỏa thuận, tất nhiên là không thể thỏa được ước nguyện của hai người già rồi, nhưng cô lại không tìm thấy lý do để từ chối. Nghĩ đến đây, cô bắt đầu oán trách Đồng Hàn Thành, những cái này tất cả đều là trách nhiệm của anh mà. Đã đến tuổi mà không tìm một người phụ nữ để kết hôn, sinh một đứa con cho ba mẹ ẫm bồng, mà còn muốn dựa vào tổ chức sắp xếp để kết hôn. Cô thấy bộ dáng của anh cũng không kém, dáng người của quân nhân cũng không tầm thường, làm sao lại không thể tìm được một người phụ nữ chứ! Bây giờ thì hay rồi, anh ở trong quân đội nên không cần phải đối mắt trực tiếp với ba mẹ anh mà lại để cô đi tới đây để trả lời.

“Tuy mẹ biết chuyện con cái là chuyện duyên phận. Nhưng bây giờ con và Hàn Thành lại ở hai nơi khác nhau, mấy tuần cũng chẳng gặp mặt được lấy một lần, chắc chắn sẽ không tốt cho việc mang thai.”

“Không cần lo lắng đâu, chị dâu sẽ mau chóng ở cùng với anh hai thôi.” Đồng Phi Phi nhanh nhẹn đứng lên giảng hòa, Trình Cốc Tâm không biết trước đó hai người đã dàn xếp tốt với nhau rồi.

“Lời này có ý gì?”

“Làm sao em biết được?”

Trình Cốc Tâm và mẹ Đồng dường như hỏi cùng một lúc, Đồng Phi Phi nhất thời không biết trả lời ai trước, “Trời ơi, thím, bộ thím quên hôm qua anh hai có gọi điện về nói chuyện này sao, không phải anh ấy có nói trường học của chị dâu muốn chị dâu tới sư đoàn của anh ấy dạy một khóa học sao?” Nói xong còn không quên nháy mắt mấy cái với mẹ Đồng, nhắc nhở bà tiếp tục nói tiếp đi.

Mẹ Đồng hiểu ra vỗ vỗ đầu mình, “Xem đầu óc của mẹ này, lại quên mất đi chuyện này. Làm vậy rất tốt, hai người cũng không cần phải ở hai nơi nữa, Hàn Thành cũng có thể chăm sóc cho con.”

Giải thích như thế này làm cho Trình Cốc Tâm cảm thấy là lạ, cũng là hôm nay cô mới biết mình được điều đến chỗ của Đồng Hàn Thành, nhưng sao bọn họ lại còn biết sớm hơn cả cô nữa. Hơn nữa làm sao Đồng Hàn Thành biết được quyết định của trường học? Cho nên cô chính là người cuối cùng biết chuyện này.

“Cốc Tâm à, nếu tổ chức đã chăm sóc chiếu cố cho hai vợ chồng các con như vậy, các con phải làm việc cho giỏi.” Mẹ Đồng nghiêm túc dạy bảo.

“Dạ mẹ.”

“Ngoại trừ chuyện này, các con cần phải nắm bắt thời cơ. Đến quân đội thì giúp mẹ chuyển lời lại cho Hàn Thành, bảo nó nhanh lên một chút.”

Lúc này tâm tình của Trình Cốc Tâm rất phức tạp, mẹ Đồng nói chuyện thật sự quá thẳng thắn, làm cho cô có chút không dám nhìn thẳng. Cho nên từ đầu đến cuối cô vẫn nghiêm mặt im lặng. Sau khi mẹ Đồng nói trắng ra cũng không nói thêm gì nữa. Sau đó Trình Cốc Tâm cũng không có ngồi lại lâu, nhanh chóng rời khỏi nhà họ Đồng đi về nhà mình.

Thêm Bình Luận