Căn phòng tối om, Hứa Niệm An không biết anh đang ở đâu, nỗi hoảng sợ và lo lắng trong lòng cô gần như chồng chất lêи đỉиɦ điểm, cô bước lên tấm thảm từng chút một.
Đột nhiên, không biết lấy dũng khí từ đâu, cô quay người lại, định bỏ trốn khỏi cửa bất chấp sống chết.
Ngay khi đầu ngón tay cô sắp chạm vào tay nắm cửa, một âm thanh kim loại trong trẻo phá vỡ bầu không khí im lặng chết chóc, và một đám lửa xanh thẫm bốc cháy trong căn phòng tối, Hứu Niệm An lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá.
Giọng nói trầm thấp, lười biếng nhưng quen thuộc của người đàn ông từ phía sau truyền đến, “Muốn trốn?”
Trái tim Hứa Niệm An run lên, sau đó nghiến răng nắm chặt tay nắm cửa.
“Tôi sẽ không phải là tôi nếu cô ra được khỏi cánh cửa này.”
Giờ phút này, cô đã dần dần thích ứng với bóng tối, có ánh trăng chiếu vào, Hứa Niệm An nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế bành cách đó không xa, mặc một bộ đồ ngủ màu xám đậm, thắt lưng buộc hờ hững, bộ ngực rắn chắc hiện rõ.
Toàn bộ khuôn mặt anh đều bị che khuất trong bóng tối, Hứa Niệm An thực sự không thể thấy được vẻ mặt của anh, nhưng cảm giác ngột ngạt tràn ngập mọi ngóc ngách trong phòng.
Hứa Niệm An đứng đó, lấy hết can đảm hỏi, “Tiên sinh muốn người phụ nữ nào cũng được, tại sao lại bận tâm đến một người phụ nữ đã có gia đình như tôi?”
Mục Duyên Đình cắn điếu xì gà, không nhìn cô. Có vẻ như anh đã quyết định rồi, cô là con mồi không thể chạy thoát trong tay anh, “Cô không định cảm ơn tôi sao?”
“… Đúng, nhưng …”, tôi không nói theo cách này…
Mục Duyên Đình nói, “Cô ngoài thân thể còn có cái gì?”
Hứa Niệm An sửng sốt, thẳng đến khi không nhịn được hỏi, “Nếu là như vậy, tại sao tiên sinh lại cho tôi thuốc giải?”
Mục Duyên Đình cắn điếu thuốc, cười nhẹ, quay đầu nhìn cô, trong mắt mang theo vài phần tiếu ý, “Tôi thích thân thể của cô, hơn nữa tôi thích nhìn cô tỉnh táo, quyến rũ nằm dưới thân tôi.”
Ngực Hứa Niệm An phập phồng kịch liệt, cô không biết là tức giận hay là sợ hãi, cô chưa từng thấy người nào mà tự tin nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy.
“Nếu tôi từ chối?”
“Cô đến từ nơi nào, thì trở về nơi đó.”
Hứa Niệm An nhắm mắt lại, “Mục tiên sinh là người quyền lực ở đế đô, có cần phải lợi dụng người khác như vậy không?”
“Tùy thuộc vào hứng thú của tôi.”
Ngụ ý, anh đang quan tâm đến cô.
Mục Duyên Đình kéo khóe miệng, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen láy, đứng dậy, đi chầm chậm về phía cô, chống lại ánh trăng, nhàn nhạt ra lệnh, “Cởi đồ ra.”
Hứa Niệm An không thể tin được, nhìn anh, “Anh nói cái gì?”
Thân hình cao lớn của người đàn ông chắn trước mặt Hứa Niệm An, anh giơ tay ôm lấy sau đầu cô, năm ngón tay như thép, độc đoán ôm lấy đầu Hứa Niệm An, nhưng khí tức xung quanh sau vài phút trầm xuống, anh lặp lại, “Cởi đồ ra.”.
Hứa Niệm An toàn thân run lên, cô buộc phải ngẩng đầu nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng Mục Duyên Đình lại thấy cô trông thật bướng bỉnh và dễ thương, lâu rồi anh không gặp chuyện buồn cười như vậy, trong mắt anh ẩn chứa nét cười nho nhỏ, còn tay kia thì đang chạm vào cổ áo cô, như thể đang chơi một trò chơi, một món đồ chơi thú vị. Đột nhiên anh kéo mạnh, và một âm thanh xé “rẹt-“, bộ đồ ngủ của Hứa Niệm An rơi xuống.
Làn da sạch sẽ của cô trở nên trắng sáng dưới ánh trăng, và đôi mắt của anh hoàn toàn tối sầm lại, anh nắm lấy eo của cô và dụi vào ngực mình.
Hứa Niệm An chưa bao giờ cảm thấy mình là một người phụ nữ đạo đức giả, vì vậy ngay cả khi bị chồng sỉ nhục trước mặt người tình, cô cũng sẽ thẳng lưng để duy trì phẩm giá của mình và không để bản thân rơi một giọt nước mắt nào.
Tuy nhiên, khi Mục Duyên Đình đè cô xuống, cô đã khóc.
Nước mắt chảy dài trên khóe mắt và rớt xuống ga giường màu xám bạc, chẳng mấy chốc ga giường đã ướt đẫm.
Mục Duyên Đình một tay bóp cằm cô, một tay chống trên giường, cuối đầu nhìn cô, “Sao cô lại khóc?”.
Hứa Niệm An không lên tiếng, mà quay đầu sang một bên không nhìn anh, cô rõ ràng biết anh không làm gì sai, anh chỉ đòi phần thưởng của anh, nhưng cô không thể không cảm thấy sai.
Cô rõ ràng không làm gì sai, tại sao lại phải chịu sự sỉ nhục như vậy?
Sức lực của Mục Duyên Đình trên ngón tay đang giữ cằm của Hứa Niệm An tăng lên một chút, Hứa Niệm An kêu lên đau đớn, quay đầu lại, hai mắt to tròn nhìn anh tức giận và oán hận, nước mắt chảy ròng ròng. Hai má ửng hồng lên, màu đỏ ngọt ngào, tựa như cánh hoa hồng trong ánh ban mai.
Mục Duyên Đình đột nhiên cắn mạnh lên môi cô, sau đó nhanh chóng thả cô ra, đứng dậy rời giường.
Hứa Niệm An hét lên trong đau đớn, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh và một dòng máu mặn chát tràn đầy miệng cô.
Mục Duyên Đình nhìn cô trịch thượng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nhắm mắt lại, đừng làm cho tôi hối hận, nhìn tôi một lần nữa, tôi sẽ ăn cô ngay lập tức.”
Là muốn thả cô đi sao? Trước khi đại não kịp phản ứng với ý nghĩa của câu này, hành động đã thực hiện trước, Hứa Niệm An nhắm chặt mắt lại, một tay sờ soạng trên tấm trải giường bên cạnh, che đi thân thể.
Thị giác của cô đã không còn, nhưng thính giác lại vô cùng nhạy bén, cô nghe thấy tiếng bước chân vững càng của người đàn ông càng ngày càng xa giường lớn, cuối cùng cô nghe thấy tiếng mở đóng cửa.
Hứa Niệm An trong lòng tạm thời nhẹ nhõm, hít sâu một hơi, ngồi dậy từ trên giường, cô không biết người đàn ông đó có quay lại hay không, nhưng vì thuốc trên người cô đã thuyên giảm, cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Xét theo cách làm việc vừa rồi của anh, Mục Duyên Đình này đúng như lời đồn đại, không phải người bình thường.
Môi có một chút đau, Hứa Niệm An xoa dịu vết thương trên miệng, tà mị thì thào nói, Mục Duyên Đình này có phải để cho cô đổ máu một chút mới chịu từ bỏ.
Cô không dám bật đèn, rời khỏi giường với chiếc khăn trải giường quấn quanh người, sờ vào bộ đồ ngủ mà cô đã mặc trước đó, nhưng phát hiện ra nó đã bị Mục Duyên Đình xé toạc.
Làm sao cô có thể đi mà không có quần áo?
Hứa Niệm An lại ngồi xuống giường, cầm ga trải giường, nhìn ánh trăng bên ngoài, cả đêm đều chìm trong cơn ác mộng.
Làn gió ban mai mang theo một chút mát mẻ, Hứa Niệm An từ trên giường ngồi dậy.
Lúc này, một người giúp việc gõ cửa, đặt một bộ quần áo lên đầu giường, “Hứa tiểu thư, đây là quần áo của cô. Tiên sinh đã sắp xếp xe cho cô.”
Hứa Niệm An cân nhắc lời nói bên trong rồi hỏi, “Mục tiên sinh, ngài ấy còn ở đây sao?”
Cô giúp việc lắc đầu, “Tối hôm qua tiên sinh đã đi rồi.” Nói xong liền lui ra ngoài.
Hứa Niệm An không dám ở lại đây nữa, mặc quần áo vào rồi nhanh chóng ra xe do Mục Duyên Đình sắp xếp.
Ngồi trên xe, Hứa Niệm An nhận ra đây là một lâm viên, cách đế đô ít nhất ba giờ lái xe.
Tài xế nhanh chóng đưa cô đến biệt thự của nhà họ Quý. Hứa Niệm An cảm ơn anh, rồi giơ tay bấm chuông cửa.
Ngay sau đó, một người giúp việc chạy đến mở cửa, nhưng khi nhìn thấy Hứa Niệm An, cô ta ngừng lại.
Hứa Niệm An bước vào cổng, từ xa nhìn thấy một chiếc vali màu đen ở cửa biệt thự, bước chân cô khựng lại, trong lòng dấy lên một linh cảm xấu.