Chương 23

“Giám đốc, có phải dạo gần đây quan hệ của anh với thiếu phu nhân rất tốt không?”

Hắn suy nghĩ một chút, miệng cong lên, hiển nhiên là rất hạnh phúc.

Thư kí không cần nghĩ cũng biết quan hệ hai người dạo này tốt lên rồi. Hắn ngày nào cũng bận rộn nhưng vẫn về sớm, có thể tránh được bữa tiệc nào liền tránh, cũng không cáu gắt với nhân viên nữa. Còn nữa, dạo gần đây thư kí như anh cũng thân thiết hơn với ông chủ rồi, nói chuyện phiếm như vậy nhưng không bị mắng.

“Giám đốc à, hai người nên tranh thủ đẻ một đứa đi, sớm giúp anh tiếp quản công ty, haha.”

“Ý kiến này cũng không tồi.” Hắn thoải mái tán thành ý kiến.

Cô và hắn kết hôn cũng gần ba năm rồi nhưng đến giờ bụng cô vẫn chưa có động tĩnh gì. Không biết có vấn đề gì không, có lẽ hắn nên đưa cô đi kiểm tra một lượt, làm luôn một đứa, có thể giữ chân cô lại nhiều thuận lợi về sau.

Nghĩ là làm, buổi tối về sớm, hắn như thường lệ sẽ nấu cơm cho cô, còn cô cứ việc đi làm về rồi hưởng thụ cuộc sống thôi.

“Khả Khả, cũng gần hết một tháng thử rồi, em có hài lòng về anh không… nếu có vấn đề không hài lòng thì em cứ nói, anh sẽ sửa.”

“Rất hài lòng, nhưng vẫn cần xem xét.” Cô mỉm cười, nghịch ngợm nói với hắn.

Thật ra hắn muốn nói chuyện có đứa bé với cô hơn, nhưng mà sợ cô lại vì chuyện này lại xa cách hắn. Hắn đợi lâu như vậy, không thể vì một giây mà huỷ hoại được, hắn vẫn có thể đợi mà. Không sớm thì muộn, chỉ cần cô vẫn bên hắn là được.

Cô ăn xong thì về phòng lướt mạng, hắn thì dọn dẹp sau đó mới đi tắm. Vậy cũng tốt, chỉ là hắn muốn cảm giác vợ chồng làm chung hơn, cũng muốn được như mấy ông chồng khác, vợ nấu cơm thì chồng rửa bát hoặc ngược lại, nếu về muộn thì vợ gọi điện hỏi…

Gần một tháng nay lại chỉ thấy một mình hắn cố gắng, cảm thấy có chút tủi thân rồi.

Dội nước lạnh cho tỉnh táo, hắn đứng trước gương vỗ vào mặt. Đột nhiên hắn nhìn thấy một túi nhựa đằng sau gương.

Một vỉ thuốc 18 viên, đã uống một nửa. Hắn nhìn liền biết đây là thuốc tránh thai.



Tránh thai sao?

Cho nên cô vẫn không mang thai là vì chuyện này.

Ha, vậy mà hắn lại trông chờ vào đứa con của hai người, vì yêu mà chấp nhận chịu đau khổ, vậy mà cuối cùng đổi lại được gì ngoài tổn thương.

Hắn ra khỏi phòng tắm, vứt vỉ thuốc đó cho cô, rất bình tĩnh hỏi cô: “Đây là thuốc gì, sao em lại uống nó?”

“Thuốc tránh thai.” Cô không nhìn hắn, liếc qua vỉ thuốc kia, thản nhiên đáp lại hắn, vẫn cười đùa nhắn tin.

Hắn bật cười chua chát. Hắn cứ tưởng cô sẽ giải thích, hắn sẽ nghe, nhưng nhìn thái độ của cô hiển nhiên không có ý định sẽ giải thích với hắn. Tim hắn rất đau, chỉ muốn hỏi cô có xem hắn là chồng không, nhưng có lẽ không cần nữa rồi. Biết đáp án, hỏi làm gì nữa, chỉ khiến bản thân thêm đau lòng.

“Vu Khả, tôi làm nhiều việc vì em như vậy, chưa bao giờ đòi hỏi em có thể nghĩ tới tôi, vậy mà em lại làm như vậy, em có từng nghĩ tôi cũng sẽ bị tổn thương không?” Giọng nói hắn dần lạnh đi.

“Trình Diệp, anh nghe em nói đã.” Vu Khả giờ mới để ý biểu hiện khác thường của hắn, vẫn chưa nghĩ đến việc hắn sẽ phản ứng mạnh như vậy khi thấy thuốc tránh thai, chỉ nghĩ chuyện này rất bình thường.

Trước đây cô không hề yêu hắn, chỉ muốn thoát khỏi hắn, có thai làm gì chứ!?

“Tôi không yêu anh, mang thai làm gì chứ.” Vu Khả không phải là giọng đang giải thích, mang chút ngang bướng.

Cô đã không uống thuốc tránh thai từ lâu rồi, cô biết uống nhiều sẽ có hại cho sức khoẻ nên đã đi đặt vòng tránh thai rồi. Nhưng giải thích với hắn làm gì chứ, hắn không phải không biết cô không thích hắn.

Thử yêu thì thử yêu, cô cảm động thì có cảm động, nhưng cô vẫn chưa muốn làm mẹ sớm như vậy. Với lại nếu hợp, cô đi tháo vòng là được.

Cô vẫn không nhận ra lỗi sai của mình, Trình Diệp chỉ mong đợi một câu giải thích, hắn lại hết lần này đến lần khác bị cô đánh cho tỉnh mộng rồi.

“Vu Khả, tôi không muốn cố gắng nữa. Chúng ta li hôn đi, tôi chấp nhận li hôn, em muốn tự do, tôi trả lại tự do cho em, chúng ta không liên quan gì nữa.”