Chương 13

Trời tối, Vu Khả một mình ngồi trong phòng khách uống rượu. Ba đã đồng ý chuyện li hôn, hai người ngày mai sẽ đến cục dân chính. Không biết vì sao lòng của Vu Khả không thấy vui chút nào.

Cô thật sự không hiểu mình nữa rồi, cảm xúc đều rất phức tạp. Chuyện tình cảm của cô đúng là chẳng ra gì, cô có lẽ chẳng hợp với chuyện yêu đương. Nghĩ vậy, Vu Khả lại ngửa cổ uống rượu.

Trình Diệp về nhà, trong nhà tối om, nồng nặc mùi rượu. Trong bóng tối, hắn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô.

“Sao lại uống rượu?” Hắn mở đèn, thấy cô đang cầm chai rượu, vội vàng chạy tới cướp lấy chai.

“Muốn uống một chút. Sao, anh có ý kiến?” Vu Khả ngà ngà say nhưng vẫn muốn gây sự với hắn.

Trình Diệp ngồi xuống bên cạnh cô, cầm chai rượu lên uống.

“Anh uống với em.”

“Muốn uống tự đi mà lấy, đây là rượu của tôi.” Vu Khả cướp lấy chai rượu.

Hắn ngoan ngoãn đi lấy rượu, không muốn cùng cô tranh dành.

“Anh nhớ tửu lượng của em không tốt. Sau hôn lễ em say khướt, còn cưỡng hôn anh.”

Vu Khả cười nhạt. Lần đó là uống nhiều nên say, cô chẳng nhớ gì. Chỉ nhớ lúc tỉnh dậy thì hắn đã nằm bên cạnh, còn nói cô cướp trinh tiết của hắn.

“Đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi nói chuyện một cách bình thường... từ bao giờ nhỉ, từ bao giờ chúng ta lại thường xuyên cãi nhau nhỉ?” Trình Diệp ngẩng đầu, lại uống rượu.

“Khả Khả, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

“Anh xin lỗi vì chuyện gì?” Vu Khả bây giờ mới mở miệng.



Cô có chút mơ màng, nhưng lời anh nói cô đều nghe rất rõ.

“Chuyện hiểu nhầm em, chuyện mắng em.”

“Chỉ có vậy thôi sao?” Vu Khả hỏi anh, trong lời nói có vẻ khinh thường.

“Ừ.”

“Anh không định xin lỗi tôi vì chuyện anh đẩy tôi ngã xuống bể bơi sao? Không định xin lỗi vì chuyện chế nhạo tôi khi tôi vừa chia tay, còn chuyện anh báo với ba mẹ tôi rằng tôi yêu đương lúc đi học thì sao?”

“Anh xin lỗi.” Trình Diệp thật lòng hối lỗi.

Cô cười nhạt: “Hôm nay anh ngoan vậy sao?”

Hắn không nói gì, im lặng ở bên cô, cùng cô uống rượu.

Chuyện đẩy cô xuống bể bơi sao?

Hắn nhớ lúc đó, mỗi ngày đi học hắn đều bị sai khiến nên hắn bị các bạn nam trong lớp chế nhạo.

Ngày hôm đó, hắn lại bị chê cười: “Lại đi tìm cô vợ bé nhỏ à. Yêu thì thừa nhận đi, haha”

Hắn thẹn quá hoá giận, hét lớn: “Tao không có thích cô ấy.”

Nhưng nó lại khiến bọn họ cười lớn hơn: “Haha, mày không thích nó thì thể hiện ra xem nào?”

Cho nên lúc đó, thấy cô và Giang Mẫn cãi nhau, hắn liền lợi dụng chuyện đó chứng minh lời nói của mình.



Làm xong hắn mới hối hận, nhưng không kịp nữa rồi.

Cũng là lần đó hắn tạo cơ hội cho Vương Dịch Phong tiếp cận cô. Sau này dù có muốn xin lỗi cô cũng không có cơ hội nữa, vì đến gặp mặt cô cũng không cho hắn.

Nếu như lần đó hắn có can đảm nói cô là của hắn thì đã không xảy ra chuyện như vậy.

Là hắn ghen tị nên thông báo chuyện của cô và Vương Dịch Phong cho mẹ của cô biết, khiến bà ép hai người chia tay.

Hắn cũng không có nɠɵạı ŧìиɧ lông bông. Cô bảo cô không thích dự mấy tiệc thượng lưu nên hắn không dẫn cô theo đi dự tiệc, trùng hợp công ty đưa nhân viên đi cùng hắn thì lạ bị chụp nói hắn nɠɵạı ŧìиɧ.

Hắn và cô thư kí kia cũng chẳng có gì. Ngày hôm đó, cô ta đúng là có ý quyến rũ hắn, nhưng đã bị hắn mắng chửi đến nỗi khóc luôn.

Mẹ vợ bảo hắn sao không thử khiến cô ghen, mẹ sẽ hỗ trợ. Hắn nghe lời, lợi dụng cô ta.

Vậy nên lúc vào phòng, hắn chưa cần biết chuyện gì liền bênh cho cô thư kí kia. Kết quả không như hắn mong muốn, lại một lần nữa đẩy ra xa.

Chuyện đánh cô cũng vậy, tất cả là do hắn không kiềm được cảm xúc.

Hắn bốc đồng, cô cứng đầu. Hắn nóng tính, cô cũng không chịu nhượng bộ, vốn dĩ hai người đã không hợp.

Vậy bây giờ hắn có nên nói ra câu yêu cô không?

Nói làm gì chứ, dù gì cô cũng không để ý nữa.

Khoảng cách con người có khi lại chỉ là một chữ “yêu”. Nói ra có thể sẽ viên mãn như chuyện cổ tích, hoặc là đôi ngã phân li.

Chuyện của hắn, chắc là vế sau.