Bạch Nhạn hỏi đến hình xăm hoa anh đào trên bả vai trái của Mộc Hạ khiến cô lại nhớ Mộc Băng, năm đó chị ấy vì vết sẹo của cô khóc mấy ngày trong khi người chịu đau là Mộc Hạ không hề rơi một giọt nước mắt nào. Về sau Mộc Băng thấy em gái luôn mặc áo để chi vết sẹo kia, không biết chị ấy học xăm ở đâu liền xăm một hình hoa anh đào che đi vết sẹo, kỉ thuật xăm hình của Mộc Băng rất tốt, hoa anh đào nở rộ màu hồng nhạt, Mộc Băng còn đặc biệt cũng xăm một hình hoa anh đào trên bả vai trái của mình, phía dưới còn có tên Hạ Hạ khiến Mộc Hạ cảm thấy mình bị chị gái thương yêu đến mức không muốn rời chị nữa bước. Mộc Hạ là kiểu người có quan tâm hay để tâm với một người đều không bộc lộ ra ngoài, cho nên không ai biết cô để tâm chị gái bao nhiêu chuyện chị gái cô cô đều nắm rõ, chỉ là không nói không thể hiện, và điều cô không ngờ rằng chị ấy mất tích mà cô không thể hiểu nguyên nhân.
Sau khi chọn xong trang phục Bạch Nhạn lôi kéo Mộc Hạ đến kim xuyên, cô ấy háo hức vui vẻ còn Mộc Hạ là vẻ ngoài xinh đẹp lạnh lùng không tình nguyện.
“ Hứa…Hứa thiếu…” Bạch Nhạn hào hứng bước vào phòng bao mà Nhậm Gia Dĩnh đặt, cô không ngờ Hứa Chí Quân cũng có mặt ở đây khiến cô kinh ngạ không thôi nhất thời không phải ứng kịp.
“ Dung Vân…” Trong phòng có bốn người đàn ông ưu tú, ngoài Hứa Chí Quân lạnh nhạt ngồi một chỗ ánh mắt nhìn Mộc Hạ không rời một chút nào, ba người còn lại là phản ứng mạnh nhất, họ không thể tin đứng bật dây khỏi ghế. Ba người đàn ông này đều là người không tầm thường, đều là những người đàn ông điển trai có tiền lần lượt nắm giữ công ty của riêng mình. Nhậm Gia Dĩnh là ông trùm công ty truyền thông báo chí nhật hoa lớn nhất thành phố H này, ngoài ra anh là thiếu gia của Nhậm gia kinh doanh truyền thống truyền từ đời này sang đời khác , Quý Ngạn Lâm được mệnh danh là ông hoàng nhà hàng khách sạn, trong tay nắm không ít nhà hàng khách sạn lớn đều làm ăn rất phát triển, kim xuyên và kim cương cũng là có cổ phần của anh trong đó, anh ta có vẻ ngoài thanh lịch điển trai khác với Nhậm Gia Dĩnh là người vui vẻ dễ tiếp xúc hơn. Người đàn ông ngời ạnh Hứa Chí Quân là Hà Bách ông vua của giới đá quý, tập đoàn anh là một tập đoàn đá quý có tiếng tâm và khá nổi tiếng, anh ta cùng Hứa Chí QUân là kiểu đàn ông lạnh lùng khó đoán được tâm tư.
“ Cô ấy không phải Dung Vân.” Hứa CHí Quân nhàn nhạt mở miệng, đôi mắt nóng rực lúc này mới rời khỏi người Mộc Hạ.
“ Thật ngại quá, chúng tôi nhìn nhầm người, Tiểu Nhạn em và bạn ngồi đi.” Nhậm Gia Dĩnh là người lên tiếng, anh còn ga lăng kéo ghế giúp hai cô, Mộc Hạ lịch sự hướng anh gật đầu cám ơn.
“ Sao anh không nói với em là có Hứa thiếu ở đây?” Bạch Nhạn ngồi xuống bên cạnh Nhậm Gia Dĩnh, cô ghé sát nhỏ giọng hỏi anh.
“ Vô tình cậu ấy đến dung cơm, bọn anh gặp bên ngoài sẵn tiện cùng nhau ăn cơm, cậu ta nếu nhìn trúng em thì sẽ là kim chủ tốt cho em đó.” Nhậm Gia Dĩnh mỉm cười ôn nhu lên tiếng trả lời, anh cũng nhỏ giọng nói cũng chỉ có hai người họ nghe được.
“ Em mới không dám.” Bạch Nhạn tức giận trừng mắt nhìn anh.
“ Em không giới thiệu bạn em sao?” Nhậm Gia Dĩnh hướng Mộ Hạ nhìn một cái lên tiếng nhắc nhở Bạch Nhạn.
“ Đây là bạn giường của em nha, Mộc Hạ.” Bạch Nhạn ôm lấy cánh tay Mộc Hạ tinh nghịch nháy mắt nói, Mộ Hạ xem thường lạnh lùng liếc cô một cái không hề mở miệng nói. Mộ Hạ hướng những người đàn ông Bạch Nhạn giới thiệu gật nhẹ đầu xem như chào hỏi. Không phải cô kiêu ngạo tiết kiệm lời nói nhưng là những người này cứ dung ánh mắt nhìn cô chòng chọc khiến cô không thoải mái, nhất là người đàn ông ngồi đối diện với cô Hứa Chí Quân, ánh mắt anh nhìn cô nóng rực như muốn thiêu cháy cô vậy, đang ăn được một lúc cô nói muốn đi vệ sinh, Bạch Nhạn có ý muốn đi cùng cô nhưng cô từ chối.
“ Vì sao các anh khi thấy Mộc Hạ lại ngạc nhiên như vậy?” Bạch Nhạn hướng Nhậm Gia Dĩnh tò mò hỏi.
“ Cô ấy rất giống một người bạn mà bọn anh biết,” Nhậm Gia Dĩnh mỉm cười đáp.
“ Giống sao? Hạ Hạ cùng chị Mộc Băng có điểm giống nhau có khi các anh gặp chị Mộc Băng không?” Bạch Nhạn không ngừng khó hiểu nói, nếu giống nhau để khiến họ nhìn nhầm thì chỉ có thể là chị Mộc Băng, nhưng vừa nãy họ gọi Mộc Hạ là Dung Vân thì phải.
“ Tôi đi ra ngoài một lúc.” Hứa CHí Quân lạnh nhạt mở miệng sau đó liền đi ra ngoài.
Trong nhà vệ sinh Mộc Hạ đang tính đi ra thì đèn bỗng vụt tắt, cô tính lấy điện thoại mở đèn để thấy rõ đường đi, nhưng điện thoại còn chưa kịp lấy ra ô đã bọ ai đó ôm chặt, cô còn chưa kịp kêu lên đã bị đôi môi lạnh lẽo của người đàn ông bao trùm,người đàn ông dung sức cắn nuốt môi cô, đầu lưỡi cấp tóc tìm kiếm lưỡi cô, Mộc Hạ bị tình trạng này dọa cho sợ hãi ra sức vùng vẫy nhưng càng giãy dụa người đàn ông ôm cô càng chặt, hôn càng sâu hơn, đến khi cô tưởng mình sắp bị ngạt thở thì người đàn ông buông cô ra đèn cũng đã sáng lên, nhưng chỉ còn mỗi mình cô. Mộc Hạ thất thần sợ hãi, đây là tình huống gì, cô là lần đầu bị người đàn ông khác cưỡng hôn ngoài Hàn THiên Ngạo nhưng Hàn THiên Ngạo và cô là vợ chồng.
Bạch Nhạn thấy Mộc Hạ đã đi rất lâu không thấy trở lại, Hứa CHí QUân cũng đã trở lại ngồi một lúc rồi nhưng Mộc Hạ vẫn không thấy, cô tính lấy điện thoại ra gọi chô Mộc Hạ thì nhận được tin nhắn của cô ấy nói cô không khỏe nên đã về nhà, Bạch Nhạn lo lắng nên liền gọi lại cho cô.
“ Hạ Hạ, cậu có sao không? Có cần mình đưa về không?” Cô lo lắng hỏi, nghe được cô ấy nói không sao mới yên tâm gác máy. Sau đó thì có điện thoại của Chân Ni trợ lí của Bạch Nhạn cho nên cô cũng rời đi, trong phòng bao chỉ còn bốn người đàn ông.