Chương 31

Mộc Hạ mơ màn tỉnh lại, trong đầu nhớ lại cảnh vừa rồi, cô không biết người ôm cô tránh chiếc xe kia là ai, hình ảnh cuối khi cô ngất đi là Hàn Thiên Ngạo lo lắng chạy về phía cô.

“ Hạ Hạ, em tỉnh rồi?” Hàn Thiên Ngạo đứng dậy đưa tay vuốt tóc cô, gương mặt đẹp trai hiện lên nét vui mừng thoáng hiện trong mắt anh.

“ Con có sao không anh?” Mộc Hạ giọng khàn đặc lên tiếng hỏi anh, cô thấy được nét mặt anh khẽ biến đổi.

“ Em biết mình mang thai tại sao không nói với anh?” Hàn Thiên Ngạo nhíu mày không vui lên tiếng hỏi, anh tưởng rằng cô không biết mình mang thai, nếu biết thì hôm trước đã không cùng anh làm chuyện kia.

“ Sáng nay trước khi đi làm em có thử qua que nhưng chưa chắc, em định đợi đến bệnh viện kiểm tra rồi nói với anh, nhưng không ngờ xảy ra chuyện.” Mộc Hạ cảm thấy chột dạ nói với anh, ban đầu cô chưa muốn cho anh biết là thật, vì cô không thể xác định anh cần đứa nhỏ này hay không, đứa nhỏ đến quá đột ngột cô chưa kịp chuẩn bị.

“ Dù là không chắc em cũng phải nói với anh, em có biết là con chúng ta chút nữa thì không giữ được hay không?” Hàn Thiên Ngạo mặc dù tức giận không không thể lớn tiếng với cô, giọng anh áp chế sợ hãi lên tiếng, tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

“ Xin lỗi, em không cố ý giấu anh.” Mộc Hạ không dám nhìn anh nhỏ giọng áy náy nói, Hàn Thiên ngạo cúi đầu hôn môi cô, thâm tình lại vừa dịu dàng một lúc lâu anh mới buông cô ra.

“ Hàn Thiên Ngạo, cậu không kìm chế được hay sao? Hạ Hạ còn đang mang thai đấy.” Lời nói nhắc nhở của Bạch Nhược Đông vang lên, mặc dùn ban đầu anh tức giận nhưng người mà Mộc Hạ kết hôn là Hàn Thiên Ngạo là bạn của anh, cho nên anh cam tâm từ bỏ, nhưng tình yêu đối với cô anh sẽ cất sâu vào trái tim anh mãi mãi sẽ không thay đổi.

Hàn Thiên Ngạo đứng thẳng người gương mặt lạnh lùng vô cảm không vì lời nói của Bạch Nhược Đông làm cho ngượng ngùng, anh là hôn vợ anh thì có gì mà sợ người khác thấy.

“ Hạ Hạ, trong người em còn chỗ nào không thoải mái không?” Bạch Nhược Đông đi đến bên giường bệnh cúi đầu hỏi Mộc Hạ.

“ Em chỉ cảm thấy người không có sức, anh Nhược Đông đứa nhỏ có khỏe không?” Mộc Hạ trả lời, sau đó lại không an tâm hỏi anh về đứa nhỏ.

“ Em yên tâm, đứa nhỏ rất khỏe, nhưng bá sĩ chuyên khoa nói là em nên nghỉ ngơi thật tốt, ba tháng đầu thai kì rất quan trọng.” Bạch Nhược Đông luôn đối với cô là hết mực ôn nhu nói, sau đó đưa mắt nhìn sang Hàn Thiên Ngạo lời không nói nhưng Hàn Thiên Ngạo biết Bạch Nhược Đông nhắc nhở anh.

“ Cơm có rồi đây, Hạ Hạ em tỉnh rồi sao?” Ngải Thần vừa nãy ra ngoài mua đồ ăn, tay xách túi đồ bước vào, thấy Mộc Hạ đã tỉnh liền vui mừng chạy đến hỏi thăm cô.



“ Em không sao.” Mộc Hạ mỉm cười trả lời anh, đối với anh cô luôn xem anh như anh trai, chưa bao giờ phải đề phòng anh.

“ Tiểu Nhạn nghe tin em mang thai đang muốn quay về nhưng do lịch diễn chưa kết thúc, nó nhờ anh nhắn với em, đứa nhỏ phải nó là mẹ nuôi.” Bạch Nhược Đông ân cần lại vừa dịu dàng nói với cô.

“ Được.” Mộc Hạ cười anh đáp trả.

“ Vậy còn anh, anh phải làm ba nuôi của nó.” Ngải Thần hưng phấn chen vào, anh đang tưởng tưởng đứa nhỏ bụ bẫm đáng yêu gọi anh một tiếng ba nuôi.

Hàn Thiên Ngạo không nói lời nào chỉ im lặng nhưng trong lòng anh lại cảm thấy hạnh phúc mà không ai có thể biết, anh lấy phần thức ăn dành riêng cho Mộc Hạ, là cháo gà xé sợi anh gọi đặt ở nhà hàng tưởng niệm, Mộc Hạ để ý thấy nhãn dán của nhà hàng in trên chiếc hộp tinh xảo sang trọng trong lòng cô dâng lên cảm giác tò mò muốn nói lại thôi.

“ Đây là nhà hàng của chị gái em.” Hàn Thiên Ngạo nhìn ra được biểu cảm muốn hỏi lại thôi của Mộc Hạ, anh làm sao không đoán được tâm tư của cô, bạc môi anh mấp máy nói.

“ Hả?” Mộc Hạ đang chuẩn bị há miệng ăn muỗi cháo mà Hàn Thiên Ngạo đúc cho cô nhưng chưa kịp ăn thì bị câu nói của anh làm cho kinh ngạc. Hàn Thiên Ngạo đưa mắt liếc nhìn muỗng cháo ra hiệu cô hãy ăn trước anh sẽ từ từ nói cho cô nghe.

“ Anh vô tình biết được chị gái em mơ ước mở một nhà hàng ăn, dù là tầng lớp nào đều có thể đến ăn, không phân biệt đối xử, sau khi anh và em kết hai tháng sau đó anh cho người xây dựng nhà hàng tưởng niệm, chủ là Mộc Băng người thừa hưởng Mộc Hạ.” Hàn Thiên Ngạo kiên nhẫn đúc từng muỗi cháo gà cho Mộc Hạ vừa chậm rãi giải thích thắc mắc cho Mộc Hạ nghe.

“ Tại sao lấy tên tưởng niệm?” Mộc Hạ nghe xong hạ mắt, ánh mắt lộ rõ đau thương, cô yên lặng một lúc mới lên tiếng hỏi anh.

“ Tưởng niệm là do anh đặt, anh muốn có một chút lòng thành đối với chị vợ.” Hàn Thiên Ngạo đặt bát cháo đã ăn hết của Mộc Hạ xuống bàn, cầm khăn lau khóe miệng cho cô sau đó anh rót cho cô một cốc nước ấm, chậm rãi trả lời câu hỏi của cô vợ nhỏ.

Mộc Hạ nhìn anh mỉm cười, cô không biết tại sao anh lại biết được mơ ước của chị gái cô cái tên tưởng niệm mang ý nghĩa tưởng nhớ một người nào đó, cô hiểu ý của Hàn Thiên Ngạo, nhưng hành động của anh khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Trước đây Mộc Băng từng nói mơ ướ của chị ấy cho cô nghe, lúc đó Mộc Hạ còn nói cô sẽ là cổ đông lớn của nhà hàng Mộc Băng, chị ấy từng nói ở xã hội đầy quyền lực và địa vị này thì những công nhân hay con không có địa vị rất thấp bé, họ muốn ăn bữa ăn ngon cũng khó, cho nên cô muốn mở một nhà hàng dành cho mẹ, bất kể là ai không phân biệt tầng lớp đều có thể đến ăn cơm. Nhà hàng tưởng niệm mà Hàn Thiên Ngạo cho thiết kế gồm ba tầng lầu, tầng dưới sảnh là tầng tự do ăn uống, tầng kế tiếp là dành cho gia đình và tầng trên cùng là Hàn Thiên Ngạo mở riêng theo ý anh là từng phòng ăn kín, anh là người không thích ồn ào cho nên mới cho xây dựng thêm phòng ăn, nên này chỉ có đặt phòng ăn trước, người đến ăn ở tưởng niệm tại tần trên cũng chỉ có nhóm người của Hàn Thiên Ngạo.

Chuyện Mộc Hạ mang thai trên dưới nhà Hàn Mộc đều biết, họ vui mừng vội vã hạy đến bệnh viện, mẹ Mộc cùng mẹ Hàn không dừng căn dặn chuyện mang thai cần tránh cái gì và nên làm cái gì. Ba Hàn và ba Mộc chỉ là cười vui vẻ vì được lên chức ông nội, ông ngoại mặ kệ hai người phụ nữ thay phiên nhau dặn dò đôi vợ chồng trẻ, sắc mặt Hàn Thiên Ngạo khẽ biếng nhíu mày.

“ Con có thể chăm sóc cho Hạ Hạ, hai người không cần lo lắng, trong nhà giờ đã có người giúp việc, sau khi Hạ Hạ sinh sẽ có thêm bảo mẫu.” Hàn Thiên Ngạo cắt ngang hai bậc phụ huynh lên tiếng. Hai người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, mẹ Hàn biết tính tình con trai cho nên không lên tiếng, mẹ Mộc thấy mẹ Hàn không nói gì bà cũng không dám mở miệng nữa, Mộc Hạ cười vui vẻ vì hoàn cảnh hai bậc phụ huynh bị Hàn Thiên Ngạo dọa cho không dám lên tiếng nữa.