Chương 24

Không khí tại Tống gia yên lặng đến đáng sợ vì sự tức giận của ông cụ Tống, Tống An Quốc dù cho có yêu thương Nhậm Khinh Vũ đến đâu lúc này cũng không dám lên tiếng bên vực cho bà.

“ Haizz, dù gì con trai tôi cũng có mỗi đứa con này, tôi là vì nó sẽ đến gặp Thiên Ngạo nói chuyện, về sau cô lo mà dạy dỗ nó cho cẩn thận, còn có lần sau tôi bỏ mặt nó.” Tống Niên thở dài bất lực, con trai ông ưu tú tài giỏi nhưng lại ngu muội bởi người phụ nữ không hiểu chuyện này, sớm muộn gì ccon trai ông cũng bị mẹ con họ chọc tức chết mà thôi.

“ Cám ơn ba.” Tống An QUốc thở một hơi cung kính nói. Tống Niên hừ lạnh rời đi.

Mộc Hạ ngủ đến giữa trưa hôm sau mới có thể dậy nổi, cơ thể vốn trắng hồng giờ đây vì Hàn Thiên Ngạo dày vò mà nổi xanh tím khắp người, Mộc Hạ tức giận ai oán, cô cố gắng lếch thân thể đau nhức vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, lúc cô bướ ra nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ rồi, có lẽ Hàn Thiên Ngạo đang ở công ty. Bỗng bụng Mộc Hạ đánh trống, cô có chút đói liền xuống bếp muốn tìm chút gì ăn, nhưng lại không ngờ trong nhà còn có một người phụ nữ trung niên, nhìn qua hiền hậu dễ mến.

“ Cô chủ đã tỉnh rồi sao? Tôi hâm nóng đồ ăn cho cô ngay.” Bà linh hoạt vui vẻ, cười hiền hậu nói xong liền chạy vào phòng bếp.

“ Cô là?” Mộc Hạ lưỡng lự hỏi, kết hôn hơn một năm sống cùng Hàn Thiên Ngạo thế giới chỉ có hai người, hôm nay có thêm một người phụ nữ trung niên khiến cô có chút không quen.

“ Cô chủ gọi tôi là thím Vương, tôi là người cậu chủ Hàn thuê đến đây chăm sóc cho cô chủ.” Thím Vương hiền hậu trả lời, Mộc Hạ gật đầu không nói gì thêm, ngồi xuống ghế ăn phần ăn mà thím Vương đưa. Mộc Hạ ăn xong liền muốn lên phòng tìm di động, nhưng lại nghĩ đến câu nói Hàn Thiên Ngạo nói cô và anh không có khả năng sẽ li hôn, Mộc Hạ không tin liền muốn tìm giấy chứng nhận kết hôn và hộ khẩu, sau khi cô cùng Hàn Thiên Ngạo kết hôn hộ khẩu cũng được chuyển sang hộ khẩu của anh.



Mộc Hạ tìm trong phòng ngủ không có, cô nghĩ Hàn Thiên Ngạo cất ở thư phòng cô liền đến thư phòng tìm. Mộc Hạ tìm rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy cái cô cần, nhưng lại phát hiện một cái máy ghi âm quen thuộc và tập tài liệu để tên Mộc Băng. Mộc Hạ nhớ chiếc máy ghi âm này là sinh nhật cô tặng Mộc Băng khi cô chuẩn bị rời nhà đến đại học H nhập học, cô còn vui vẻ nói với chị cô rằng nếu Mộc Băng nhớ cô thì coi chiếc máy ghi âm như cô rồi ghi âm lại. Mộc Băng rất thích món quà em gái tặng, đi đâu cô đều mang theo thật sự coi nó thành Mộc Hạ thu nhỏ bỏ vào túi đem theo mỗi ngày.

Đây là chiếc máy ghi âm độc nhất vô nhị trên thế giới chỉ có một chiếc, Mộc Hạ đã dùng toàn bộ sinh hoạt phí và tiền học bổng đặt mua bên trên còn khắc tên Mộc Băng. Mộc Hạ lấy ra tập tài liệu để bên dưới chiếc máy ghi âm, bên trong là tờ chứng nhận tình nguyện hiến tặng tim cho Hàn Tư Nguyệt, chữ ký của Mộc Băng.

Mộc Hạ lấy máy ghi âm lên nhấn nút play “ Hạ Hạ, lúc em nhận được đoạn ghi âm này có lẽ chị đã không còn, xin lỗi em và ba mẹ vì sự ra đi không nói của chị. Hạ Hạ bệnh của chị dù có phẩu thuật cũng vô ích, trước khi gặp Tư Nguyệt chị đã có ý định hiến tặng nội tạng cho bệnh viện, Tư Nguyệt là cô bé hoạt bát đáng yêu, con bé đáng được sống tiếp, cũng may mắn là tim của chị cùng con bé tương sinh cho nên trước khi phẩu thuật chị có hẹn gặp riêng Hàn Thiên Ngạo. Hạ Hạ, Hàn Thiên Ngạo cùng Sâm Lan Hoàn hay Từ Diễn là cùng một tầng lớp, chỉ không biết rõ gia thế của Hàn Thiên Ngạo như thế nào nhưng chị tin anh ta sẽ đối xử tốt với em.

Có phải em muốn hỏi là tại sao chị tin tưởng anh ta đúng không? Là vì cách anh ta thương yêu Tư Nguyệt, Hàn Thiên Ngạo có thể đem em gái như con gái mà thương yêu bảo bọc, cũng sẽ giống như chị đem em thành con gái mà hết lòng bảo hộ, Hạ Hạ tha lỗi cho tính ích kỉ của chị hãy để Hàn Thiên Ngạo thay chị chăm sóc em. Còn có, dù chị đi nhưng trái tim luôn yêu em chị gửi nơi Tư Nguyệt, chị sẽ mãi mãi bên cạnh em, theo dõi em Hạ Hạ của chị.” Đến cùng Mộc Hạ không thể nghe được nữa cô ôm chiếc máy ghi âm khóc thương tâm, đây chính là lần đầu tiên trong suốt hai mươi lăm năm qua cô khóc đến như vậy. Hàn Thiên Ngạo hôm nay bỗng dưng muốn về đưa cô vợ nhỏ đi ăn trưa, vào nhà anh hỏi thím Vương cô dậy khi nào? Nghe được thím Vương nói xong anh lên phòng ngủ chính nhưng không thấy bóng dáng cô vợ nhỏ của anh đâu, Hàn Thiên Ngạo ra khỏi phòng ngủ đi một lúc nghe tiếng khóc của cô trong thư phòng, tim anh liền lệch đi một nhịp, chân anh sải bước nhanh đến thư phòng, anh đứng chết trân một chỗ đau lòng khi thấy cô ngồi bệch xuống sàn nhà, trong tay còn nắm máy ghi âm mà trước khi đi Mộc Băng có nhờ anh chuyển cho Mộc Hạ, nhưng vì anh sợ thấy cô sẽ đau lòng như vậy cho nên anh không hề đưa cho cô. Không nghĩ hôm nay cô đến thư phòng và tìm thấy.

Hàn Thiên Ngạo tiến vào, ngồi xuống không nói lời nào chỉ ôm cô vợ nhỏ vào lòng, anh mím môi ôm chặt cô vào lòng, không ngừng hôn lên tó cô.

Mộc Hạ khóc đến mệt lả người đi, cô không còn sức phải dựa hết cả thân thể vào Hàn Thiên Ngạo, sau đó anh ôm cô về phòng ngủ chính. Mộc Hạ khóc một trận xong liền trầm mặc không nói câu nào, Hàn Thiên Ngạo biết tâm tình cô không tốt nên không hề mở miệng làm phiền cô, anh nằm xuống bên cạnh cô ôm chặt cô. Mộc Hạ giờ phút này chỉ muốn bình yên, cô thật sự muốn buông bỏ lớp ngoài mạnh mẽ của cô, cô muốn yếu đuối để được che chở, cô đưa tay ôm lấy eo của Hàn Thiên Ngạo đầu áp sát vào lòng ngực anh nghe tiếng nhịp tim anh từ từ bình ổn cảm xúc của cô. Hai người họ cứ như vậy mà ôm nhau không ai nói gì, giống như thế giới xung quanh họ ngừng lại yên lặng bình yên.