Từ khi Mộc Hạ rời khỏi bán đảo hào môn đến nay đã được một tuần, dù cho ba mẹ Mộc có khuyên cô như thế nào cô vẫn một mực trầm mặc không nói, mẹ Mộc đau lòng khóc nức nở đỗ lỗi cho bản thân vì muốn Mộc Hạ cùng Hàn Thiên NGạo kết hôn, bây giờ mọi chuyện như thế này. Mộc Hạ vì sợ ba mẹ lại lo lắng cho nên quyết định về lại bán đảo hào môn cùng Hàn Thiên Ngạo nói chuyện rõ rang.
Bách hải phòng dự án kế hoạch.
Mộc Hạ đang cùng đồng nghiệp thảo luận dự án thì bị một người phụ nữ đến quấy rối.
“ Tiện nhân.” Mộc Hạ chưa hiểu chuyện gì thì đã bị người phụ nữ kia cho một cái tát, cáo tát cô ta dùng lực rất lớn cho nên má của Mộc Hạ liền hằng lên vết đỏ hiện dấu vân tay rõ ràng. Mọi người liền bị một màn này làm cho kinh hãi vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“ Cô đây là có ý gì?” Mộc Hạ lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, cô nhận ra người phụ nữ này là người mà Hàn Thiên Ngạo che chở đêm ở kim cương, trong tư liệu mà Hứa Chí Quân đưa lần trước có nhắc đến mối tình của Hàn Thiên Ngạo và Tống Tịnh Hiểu, Mộc Hạ đó người phụ nữ đang đứng trước mặt cô là Tống Tịnh Hiểu.
“ Cô đừng nghĩ lên giường cùng Thiên Ngạo được rồi thì có tư cách ở bên cạnh anh ấy, cô không xứng.” Tống Tịnh Hiểu gằng giọng nói, gương mặt trang điểm tỉ mĩ trở nên sắc xảo lại mang theo chút kiêu ngạo đanh đá.
“ Vậy cô dùng danh phận gì mà ở đây chất vấn tôi?” Mộc Hạ cười lạnh lên tiếng, ánh mắt nhìn Tống Tịnh Hiểu sắc lạnh khiến cô ta có chút kinh ngạc, cái ánh nhìn sắc lạnh so với Hàn Thiên Ngạo rất tương đồng với nhau.
“ Cô… cô thì là gì? Ngoài cái danh phận dơ bẩn tình nhân của anh ấy thì cô còn muốn tôi nghĩ cô là gì? Ít ra tôi và anh ấy là người cùng một thế giới, chúng tôi có khả năng là sẽ kết hôn với nhau.” Tống Tịnh Hểu rất nhanh đảo mắt không dám nhìn thẳng Mộc Hạ, giọng tự tin nói.
“ Vậy thì cô gọi Hàn Thiên Ngạo đến đây nói cho cô biết tôi là gì của anh ta.” Mộc Hạ giọng càng lạnh lẽo khıêυ khí©h cô ta, được thôi cô ta cùng anh là một thế giới thì để cô ta cùng anh ta mà hưởng thụ, Mộc Hạ cô dễ bị ức hϊếp sao. Mọi người xung quanh tới xem kịch càng đông, chuyện ầm ĩ đến tai của Ngải Thần. Anh đang họp ở thịnh hải liền nghe tin có người đến gây chuyện với Mộc Hạ anh liền gọi cho Hàn Thiên Ngạo đến bách hải. Phụ nữ đúng là phiền mà, nhất là phụ nữ liên quan đến Hàn Thiên Ngạo càng phiền hơn.
“ Cô..tiện nhân…” Tống Tịnh HIểu bị Mộc Hạ khıêυ khí©h đến tức giận muốn vung tay đánh Mộc Hạ, nhưng Mộc Hạ để cô ta đánh tiếp sao? Cái tát vừa rồi là cô không chú ý liền bị cô ta tát, bây giờ thì không dễ. Tống Tịnh Hiểu vừa vung tay Mộc Hạ đưa tay ngăn cản hất tay cô ta ra, khiến cô ta lảo đảo lùi về sau vì mang giày cao gót quá cao cô ta đứng không vững ngã ra sau thì đυ.ng phải vào người Thời Tuấn, phía sau Thời Tuấn là Hàn Thiên Ngạo và Ngải Thần.
“ Thần tổng!” Mọi người thấy Ngải Thần liền cung kính chào hỏi, nhưng Hàn Thiên Ngạo thì họ mới gặp lần đầu, người đàn ông này khí thế cao ngạo bức người khiến mọi người cảm giác anh như một vị thần cao quý, dĩ nhiên họ là cấp dưới làm sao biết được anh mới chính là ông chủ của họ.
“ Ngạo..!” Tống Tịnh Hiểu vừa thấy Hàn Thiên Ngạo liền nhỏ giọng nức nở bộ dáng đáng thương. Mộc Hạ nhìn một màn này không khỏi cười lạnh, cô ta lật mặt cũng quá nhanh đi.
“ Cô đến đây làm gì?” Hàn Thiên Ngạo đưa mắt nhìn Mộc Hạ sau đó chuyển tầm mắt sang Tống Tịnh Hiểu giọng lạnh lùng không vui hỏi, anh không vui là vì trên gương mặt xinh đẹp của Mộc Hạ hằng lên vết đỏ của dấu vân tay.
“ Em đến là muốn dậy dỗ tiện nhân quyến rũ anh.” Tống Tịnh Hiểu uất ức nước mắt lưng tròng nói.
“ Cô ta nói em là tiện nhân, là tình nhân của anh, cô ta nói em dùng thủ đoạn quyến rũ anh leo lên giường anh.” Mộc Hạ khoan tay trước ngực dựa vào bàn làm việc ánh mắt thản nhiên nhìn Hàn Thiên Ngạo, cô xem hôm nay anh dùng thân phận gì để bảo vệ cô ta, cô và anh còn là vợ chồng hợp pháp đấy.
“ Cô…” Tống Tịnh Hiểu không nghĩ Mộc Hạ sẽ đem lời cô ta nói vừa rồi nòi vời Hàn Thiên Ngạo, cô ta tức giận nhưng lại không thể bộ phát trước mặt Hàn Thiên Ngạo.
“ Là cô ra tay đánh cô ấy?” Hàn Thiên Ngạo tức giận, lạnh lùng hỏi Tống Tịnh Hiểu, sắc mặt anh âm u khiến Tống Tịnh Hiểu sợ hãi.
“ Em..em…” Tống Tịnh Hiểu sợ hãi đến mức cả buổi cũng không nói được câu nào.
“ Đem mớ rất rối của anh đi đi, em không muốn nhìn thấy, thật phiền phức.” Mộc Hạ nhìn cũng không muốn nhìn, lạnh nhạt nói xong liền muốn xoay người rời đi thì bị Hàn Thiên Ngạo giữ lại, anh ôm chặt eo mảnh khảnh của Mộc Hạ. Ngải Thần đứng một bên xem trò vui đến thích thú.
“ Đưa Tống tiểu thư về Tống gia, từ nay không cho phéo xuất hiện trước mặt cô chủ nữa.” Hàn Thiên Ngạo nhìn Thời Tuấn mở miệng.
“ Vâng thưa cậu chủ.” Thời Tuấn cung kính nghe lệnh.
“ Ngạo..anh ..anh.. anh sao lại đối sử với em như vậy?” Tống Tịnh Hiểu không thể tin nhìn Hàn THiên Ngạo, nước mắt tuôn trào như mưa, nhưng Hàn THiên Ngạo lại không nghe vào tai ngang nhiên ôm Mộ Hạ rời đi. Thời Tuấn gọi thuộc hạ vào đưa Tống Tịnh Hiểu rời đi.
“ Mọi người không muốn làm việc nữa sao?” Ngải Thần nghiêm giọng lên tiếng, tất cả mọi người liền nhanh chống chạy trốn chết, đầu cũng không dám quay lại.