Chương 17

Sân bay nội bài thành phố H, vì sự kiện giáo sư nổi tiếng về lại trường đại học H được lan rộng, báo chí liền muốn phỏng vấn vị giáo sư trẻ tuổi tài ba này cho nên đã đóng quân tại sân bay, nhưng họ có chờ đến đâu vẫn không thấy bóng dáng của vị giáo sư trong lời đồn.

Sâm Lan Hoàn nhìn thành phố đã gắn bó với anh từ khi anh sinh ra, nơi đây cũng có người con gái anh luôn yêu, vì sự kiện năm đó để bảo toàn danh dự cho cô nên anh mới chấp nhận đến mỹ nhận làm giáo sư của trường đại học nổi tiếng của mĩ.

Ba năm, anh rời đi ba năm cuối cùng cũng có thể trở về, lần này anh quyết không buông tay, thân phận của anh ở thành H này cũng không hề nhỏ, ít nhiều gì anh cũng là một trong những người trong bang hội hắc bạch đạo với chức danh tứ ca.

Tập đoàn JK, phòng làm việc của Hàn Thiên Ngạo.

Hàn Thiên Ngạo vừa họp xong liền ngồi dựa lưng vào ghế sau bàn làm việc hướng nhìn cửa kính sát đất, bên ngoài tấm kính là không gian bầu trời và thành phố H thu nhỏ, tâm trạng anh hôm nay nặng nề, anh gọi cho Mộc Hạ mấy cuộc nhưng cô đều không nghe, anh cho người thăm dò tại công ty bách hải quan sát Mộc Hạ. Công ty bách hải mà Mộc Hạ đang làm cũng là chi nhánh của JK, anh là ông chủ lệnh của anh ai dám không tuôn theo, nhưng trước giờ anh đều khọng ra mặt dường như mọi việc là để Ngải Thần giải quyết, anh chỉ ra mặt họp cuộc hôp quan trọng cấp cao.

“ Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên kéo suy nghĩ của Hàn Thiên Ngạo về lại.

“ Vào đi.” Cửa phòng làm việc của anh chỉ có ba người gõ cửa ngoài thư kí Cao Lăng, trợ lý kiêm trợ thủ đắc lực Thời Tuấn người còn lại là Ngải Thần tổng giám đốc kiêm bạn thân của Hàn Thiên Ngạo.

“ Hàn Thiên Ngạo tôi không phải thuộc hạ của cậu, cậu đừng bắt tôi làm những chuyện vớ vẩn nữa.” Ngải Thần vừa bước vào liền một trận ai oán trừng mắt nhìn người nào đó ngồi phía sau bàn làm việc.

“ Cậu là giám đốc của bách hải, tôi không để cậu đi chẳng lẽ để Cao Lăng hay Thời Tuấn đi sao?” Hàn Thiên Ngạo lạnh giọng lên tiếng, anh xoay ghế quay lại liếc nhìn Ngải Thần.

“ Cậu… bỏ đi bỏ đi, chắc kiếp trước tôi nợ cậu cho nên kiếp này tôi mới phải bị cậu sai khiến như vậy.” Ngải Thần tức đến mức không nói đượcc, nhưng nghĩ lại tình cảm lâu nay của họ nên thôi anh không chấp Hàn Thiên Ngạo.



“ Cô ấy thế nào rồi?” Hàn Thiên Ngạo nhàn nhạt mở lời, anh rút từ trong ngăn kéo lấy ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu đưa lên miệng châm lửa, làn khói lan tỏa bay ra rồi từ từ tan mất. Hàn Thiên Ngạo không phải người nghiện thuốc nhưng đôi khi tâm tình không vui anh sẽ hút vài điếu.

“ Vẫn làm việc bình thường, trưa nay ra ngoài ăn cơm cùng Bạch Nhạn ở kim xuyên, sau đó thì về lại làm việc bình thường, dự án lần trước cậu đưa tôi cố tình để cô ấy làm, đúng là vợ của nhất ca cũng không thể xem nhẹ nha, bảng kế hoạch được cô ấy làm rất tốt, khả năng thắng rất cao.” Ngải Thần ngồi xuống ghế đưa mắt quan sát biểu tình của Hàn Thiên Ngạo sau đó mở miệng nhàn nhạt nói, anh biết mỗi khi Hàn THiên Ngạo không vui sẽ hút thuốc lá, cũng đã lâu rồi anh chưa thấy Hàn THiên Ngạo hút thuốc lại, chuyện của Mộc Hạ rốt cuộc là chuyện gì mà khiến Hàn Thiên Ngạo phải bận tâm.

“ Sau này nhắc nhở Bạch Nhạn ít đến kéo Mộc Hạ đến kim xuyên đi.” Hàn Thiên Ngạo lạnh giọng lên tiếng.

“ Tại sao? Cậu và Mộc Hạ cải nhau sao?” Ngải Thần biểu tình khó hiểu nhìn Hàn Thiên Ngạo.

“ Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết chủ phía sau kim xuyên là Hứa Chí Quân?” Hàn Thiên Ngạo ánh mắt sắc lạnh nhìn Ngải Thần giọng điệu càng lạnh.

“ Vậy thì sao? Trước này mặc dù Cậu và Hứa CHí QUân đều không can thiệp vào việc của đối phương, chúng ta vẫn là vẫn đến bình thường kia mà, dù cho Hứa Chí Quân có muốn đối phó cậu cũng là rất khó, trong bang có qui định không làm hại người mình, tên kia dù có coi trời bằng vung nhưng tôi biết anh ta là người coi trọng lời hứa, rất nghĩa hiệp vẫn tuôn thủ qui tắc trong giới.” Ngải Thần nghiêm túc phân tích theo sự hiểu biết đánh giá của bản thân đối với Hứa Chí Quân, trong giới hắc bạch đạo Ngải Thần là tam ta trong bộ bốn người đứng đầu trong bang hội.

“ Cậu còn nhớ Mộ Dung Vân không?” Hàn Thiên Ngạo đi đến quầy rượu trong phòng lấy ra một chai rượu và hai cái ly, rót cho Ngải Thần và anh.

“ NHớ…Mộc Hạ cùng Mộc Dung Vân rất giống nhau.. không lí nào? Hứa Chí Quân đem MỘc Hạ thành Mộ Dung Vân, anh ta đang muốn tranh vợ với cậu sao?” Ngải Thần ban đầi thờ ơ trả lời, nhưng giữa chùng như nghĩ ra cái gì đó đôi mắt đào hoa trợn to nhìn chăm chăm Hàn Thiên Ngạo.

“ Với ai thì tôi tin họ không dám nhưng đối với người như Hứa CHí Quân thì tôi còn phải đề phòng, năng lực của anh ta so với tôi không hề kém, chuyện của Mộc Băng anh ta đã điều tra không ít, lại đem tư liệu về tôi nói cho Mộc Hạ biết, kể cả chuyện Mộc Băng hiến tặng tim cho Tư Nguyệt.” Hàn Thiên Ngạo mệt mỏi đưa tay xoa huyệt thái dương giọng điệu trở nên bất lực.

“ Cái gì? Tên Hứa CHí Quân này thật sự là đem Mộc Hạ thành Mộ Dung Vân thật sao? Nhưng mà thân phận của cậu trướ sao gì Mộc Hạ cũng biết, chuyện chị gái cô ấy hiến tặng tim cho Tư Nguyệt là cô ấy tự nguyện kia mà, cậu tại sao phải để tâm như vậy, cậu trước giờ mặc kệ người khác làm gì cậy đều sẽ không biểu hiện tâm tình như vậy?” Ngải Thần thở dài nhìn bạn thân của anh, Ngải Thần không hiểu tạo sao chỉ vì chuyện thân phận mà Hàn Thiên Ngạo phải tốn công sức không muốn Mộ Hạ biết, theo anh thấy tính tình Mộc Hạ rất mạnh mẽ ý thức lại rất kiên định, chuyện thân phận của Hàn THiên Ngạo anh tin sẽ không đã kích được cô bao nhiêu, chủ yếu có thể là vì chuyện chị gái cô đi. Ngải Thần lại nghĩ với địa vĩ và thân phận của Hàn THiên Ngạo anh có thể dùng cách thức như trước đây để bù đắp cho gia đình của Mộc Hạ, thời buổi kinh tế cạnh tranh đang đi lên thì bỏ vật chất ra bù đắp cũng coi như có lòng thành biết ơn rồi, vậy mà Hàn THiên Ngạo lại chấp nhận cùng Mộc Hạ âm thầm kết hôn để đền đáp ân tình mà chị gái cô làm cho em gái Hàn Thiên Ngạo, cái này coi như là đem Hàn Thiên Ngạo đánh đổi trái tim của Mộc Băng sao?