Chương 11

Mộc Hạ ở công ty đến lúc tan làm ũng chằng chừ không muốn về nhà, Hàn Thiên Ngạo nói với cô anh đi công tác mấy ngày, vẫn chưa xác định ngày về, ở trong căn nhà lớn chỉ có mình cô, cô cũng không muốn về.

Hôm nay vì lời nói của Hứa Chí Quân khiến Mộc Hạ không khỏi suy nghĩ, cô liền muốn về nhà ba mẹ một lúc, cô muốn hỏi rõ huyện hôn ước của cô cùng Hàn Thiên Ngạo, vì lúc trước khi chấp nhận cuộc hôn nhân này tâm tình cô không đủ tỉnh táo, một phần là vì chị gái mất tích một phần là vì ba mẹ quá đau lòng vì chuyện chị Mộc Băng. Ba mẹ Mộc nói sợ cô lại xảy ra chuyện không hay, có người chăm sóc cô ba mẹ Mộc sẽ yên tâm hơn. Ba mẹ Mộc nói gia đình Hàn THiên Ngạo là chỗ quen biết đã lâu với ba mẹ Mộc, cho nên mới hứa hôn cho cô cùng Hàn THiên Ngạo, bây giờ hai người đều trưởng thành rồi cho nên cũng phải lập gia đình thôi. Bây giờ nghĩ lại tuổi của Hàn Thiên Ngạo và Mộc Băng tương đương nhau, Mộ Băng lớn hơn Mộc Hạ tám tuổi mà Hàn Thiên Ngạo cũng tầm tuổi hoặc chỉ lớn hơn một hai tuổi, nếu hai gia đình Hàm Mộc có quen biết nhau đã lâu vậy tại sao không hứa hôn cho Hàn THiên Ngạo cùng Mộc Băng mà phải ước định là cô. Cuộc hôn nhân lúc đầu Mộc Hạ không mấy để tâm, đến khi Hứa Chí Quân khơi màu chuyện này mới khiến Mộc Hạ muốn tìm hiểu tất cả.

Lúc vào nhà cô nghe đượ trong nhà có người, tiếng nói đáng yêu này là ủa Hàn Tư Nguyệt em gái Hàn Thiên Ngạo, cô mới mới vừa bước qua sinh nhật mười sáu tuổi, Mộ Hạ có ấn tượng tốt với cô bé, Tư Nguyệt hồn nhiên đáng yêu, nhưng từ nhỏ sức khỏe không tốt nên chỉ ở trong nhà, học hành cũng không thể đến trường mà là mới giáo viên về dạy. Hàn THiên Ngạo rất yêu thương em gái, cô bé chỉ là sốt một chút thôi anh liền lo lắng đứng ngồi không yên, cũng như Mộc Băng thương yêu Mộ Hạ.

Mộc Hạ đang tính vào thì nghe mẹ cô nức nở nói huyện cùng Tư Nguyệt, cô trước giờ không biết ba mẹ lại thương yêu Tư Nguyệt đến giờ, tình cảm cho dù hai bên gia đình trướ đây quen biết nhưng chỉ là mới ó thể liên lạc mới đây, ba mẹ cô từng nói vì một vài lí do cho nên hai gia đình đã không liên lạc khá lâu, ba mẹ Mộc cũng chĩ mới gặp Tư Nguyệt vài lần sao lại thân thiết như vậy.

“ Bác à, nếu không có chị Mộc Băng thì con sẽ không như bây giờ, con đến thăm hai người là điều dĩ nhiên thôi ạ.” Hàn Tư Nguyệt cười đáng yêu vui vẻ an ủi ba mẹ Mộc. Mộc Hạ đang tính mở cửa bước vào thì nghe Hàn Tư Nguyệt nhắc đến Mộc Băng, tay đang để trên nắm cửa Mộ Hạ lại không thể đẩy vào.

“ Phải, phải..nhưng sức khỏe con mới tốt được một chút, buổi tối đừng ra ngoài nhiều không tốt, hai bác sẽ đến thăm con.” Mẹ Mộc lau nước mắt giọng nghẹn ngào nói.

Mộc Hạ không vào nhà mà rời đi, cô nhớ từng chữ một mà họ nói chuyện với nhau, chị gái cô có liên quan đến gia Hàn gia. Cô nhìn giờ sau đó liền bắt xe đến kim cương. Ở trước cửa bảo vệ vừa nhìn thấy cô liền niềm nỡ nhiệt tình để cô vào, còn có nhân viên đến đưa cô đến phòng 1001 sau đó liền rời đi. So với lúc đầu cô mới bướ vào kim cương cùng Bạch Nhạn thì thái độ của nhân viên cung kính hơn với cô, Mộc Hạ liền nghĩ ngay đến Hứa CHí Quân.



Mộc Hạ đứng trước cửa phòng rất lâu vẫn chưa quyết định có nên vào hay không, Hứa CHí Quân là người âm hiểm, ánh mắt anh đối với cô luôn nóng rực như vậy khiến Mộc Hạ có phần lưỡng lự, cô không thích tiếp xúc riêng cùng Hứa Chí Quân, người này có ý đồ rất rõ rang, nhưng anh ta nói ngoài anh ta ra không ai có thể cho cô biết đáp án về chuyện chị gái ô mất tích và cả thân phận của Hàn THiên Ngạo.

Mộc Hạ hít một hơi lấy can đảm mở cửa phòng, đập vào mắt cô chính là hình ảnh của một nam một nữ, người phụ nữ không một mảnh vải che thân, quần áo rơi rải trên nền nhà, người đàn ông cao lới ưu tú điển trai áo sơ mi trắng có chút lộn xộn nhưng vẫn toát khí chất cao quý không làm anh có chút gọi là nhếch nhát.

Người đàn ông nghe tiếng mở cửa đưa mắt nhìn về phía Mộc Hạ trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh được anh che giấu, anh phát hiện phía sau Mộc Hạ còn có phụ nữ nam đang tò mò nhìn vào bên trong, anh theo bản năng ôm người phụ nữ kia che chắn thân thể trắng noãn phơi bày của cô ta. Mộc Hạ cười lạnh sau đó cũng không nói một lời nào xoay người rời đi, hóa ra anh đi công tác là ở đây vui vẻ ôm ấp người phụ nữ khác.

“ Hạ Hạ!” tiếng gọi của Hàn THiên Ngạo phía sau lưng, nhưng bước chân của Mộc Hạ không hề dừng lại, lúc Hàn THiên Ngạo bước ra cửa đã thấy bóng dáng cô ngồi lên một chiếc xe, người ngoài sau xe anh nhìn được liền biến sắc.

“ Cậu chủ” Thời Tuấn bước đến nhìn vẻ mặt lo lắng của Hàn THiên Ngạo liền ung kính đợi lệnh.

“ Nhanh tìm cô chủ đi, Hứa Chí Quân tìm vị trí của anh ta.” Hàn THiên Ngạo lần đầu mất bình tĩnh khiến Thời Tuấn nhất thời ngây người, đến khi thấy Hàn THiên Ngạo mở cửa xe lái đi lúc này anh mới hoàn tỉnh nhanh chống lấy xe đuổi theo, cũng đồng thời gọi phân phó cho thuộc hạ. Thời Tuấn nhất thời vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, lần đâu tiên từ khi đi theo làm việc cho Hàn THiên Ngạo đây là lần đần anh thấy Hàn Thiên Ngạo hốt hoảng như vậy, tìm cô chủ lại liên quan đến Hứa Chí Quân, anh là đang nghĩ Hàn Thiên Ngạo sợ Hứa Chí Quân gây bất lợi cho Mộ Hạ sao? Trong giới Hứa Chí Quân dù là nhị ca nhưng đứng đầu là Hàn THiên Ngạo anh tạo sao lại lo lắng như vậy, mặc dù anh biết Hứa Chí Quân tính tình tàn bạo không hề sợ bất kì ai, nhưng xưa nay anh chưa thấy Hứa Chí Quân đối đầu với Hàn Thiên Ngạo.