Tấm rèm lụa màu nâu khe khẽ bay lên, thấp thoáng hai bóng hình ân ái nồng nhiệt trên giường.
“Ưʍ...”
Đổng Tử Hàn cúi đầu dùng miệng nuốt trọn những tiếng rêи ɾỉ mê người của Thư Di. Tay anh không ngừng xoa nắn bộ ngực căng tròn săn chắc của cô, hai ngón tay ướt đẫm kẹp chặt đỉnh hồng trước ngực. Đầu móng tay tinh tế liên tục gảy mạnh lên hai đỉnh hồng, từng đợt gảy chính là từng đợt kɧoáı ©ảʍ khiến cô không ngừng run rẩy.
“Em chặt quá...”
Đổng Tử Hàn thả môi, hô hấp anh nặng nề phun lên mặt Thư Di, ngón tay anh nhẹ nhàng ra vào nơi tư mật ướt đẫm của cô, trong người Thư Di như có từng đợt dòng điện chạy qua, ban đầu cô còn cảm thấy rất đau nhưng bây giờ nó đã dịu dần, thay vào đó là cảm giác ngứa ngáy râm ran.
Thư Di nhìn anh, cô không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh không ngừng phả lên cổ mình, đầu lưỡi ướŧ áŧ làm cô đê mê.
Đổng Tử Hàn không nhịn được nữa, anh chậm rãi len người vào nơi bí ẩn chật hẹp của cô, dù chỉ mới vào được một phần ba nhưng Thư Di đã đau tới nỗi sắc mặt trắng bệch, cánh môi hồng nhuận cắn chặt vào nhau.
“Ư…đau quá…chú mau bỏ ra đi…”
Thư Di thở hổn hển, năm ngón tay bấu chặt vào lưng anh, cào lên lưng Đổng Tử Hàn mấy vệt đỏ.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô dỗ dành:
“Ngoan…thả lỏng một chút sẽ hết đau.”
Cô nghe theo lời anh, thả lỏng người ra một chút nhưng chưa được bao lâu thì anh đã nhân cơ hội đi vào sâu hơn. Thư Di giật nảy người, nước mắt tuôn trào qua hai gò má, cô nức nở vừa đánh vừa mắng anh:
“A…đau quá…chú lừa tôi, chú mau bỏ ra đi…hu hu…”
Tiếng nức nở của cô làm cho Đổng Tử Hàn khó thở, anh đau lòng hôn lên dòng nước mắt trong suốt, nụ hoa chật hẹp bó chặt anh, làm cho bản thân anh hơi đau.
Hai tay anh xoa nhẹ eo cô, chân anh luồng xuống chân cô, hành động này khiến cho “cậu bé” nằm bên trong nụ hoa hơi động một chút, đỉnh đầu thẳng đứng căng cứng đâm vào một chút nữa, nháy mắt cơn đau của Thư Di càng tăng thêm.
“Hức…” Thư Di nấc lên, sức cũng chẳng có mà nói nữa, cô chỉ biết bấu chặt hai tay vào lưng anh.
Đổng Tử Hàn hít sâu một hơi, thanh âm trầm khàn nặng nề:
“Ngoan nào, một chút sẽ hết đau thôi.”
Trán Đổng Tử Hàn có chút mồ hôi. Giây phút này anh cảm thấy mình chẳng khác gì những chàng trai mới lớn mất hêt kiềm chế.
Đôi môi hút lấy hơi thở cô, âm thanh môi lưỡi thay thế tiếng nhóp nhép nước thịt dưới thân trước.
“Đừng sợ...”
Vầng trán Thư Di lấm tấm mồ hôi như hạt đậu, miệng nhỏ lầm bầm mắng anh:
“Vô sỉ…hức…chú là đồ vô sỉ…”
Khoé môi Đổng Tử Hàn khẽ cong lên, anh chậm rãi nhấp xuống, cười:
“Đúng vậy, tôi chỉ vô sỉ với một mình em thôi…”
Anh thì thàm vào vành tai mẫn cảm của cô, Thư Di rên hừ hừ, nơi bí ẩn siết chặt lấy anh, Đổng Tử Hàn bỗng nghiến răng, hai tay nâng hông cô lên, một phát nhấp tới tận cùng.
“A!”
Thư Di hét lên một tiếng thất thanh, tưởng chừng như sắp ngất xỉu.Sợ rằng Thư Di sẽ tiếp tục khóc, Đổng Tử Hàn lại dùng ngón tay liên tục xoa đều điểm nhụy nhớp nháp bị anh ép mà ửng đỏ. Nụ hôn trên môi anh sâu hơn, đầu anh nghiêng qua, lưỡi không ngừng vừa mυ"ŧ vừa liếʍ bờ môi căng của cô. Dòng nước bọt anh truyền sang cô từ lưỡi đến môi vang lên âm thanh như tiếng nước chảy, đều đều vọng đến tai hai người.
Một bên ngực cô nằm trong bàn tay anh, tay anh dù rộng lớn, như bộ ngực cỡ lớn săn chắc của cô vẫn không vừa vặn với tay anh. Anh vừa xoa vừa nắn, bàn tay có những vết chai điên cuồng châm lên dục cảm vừa bị nhấn chìm xuống của cô.
Nụ hôn anh kéo dài, bàn tay kéo ngực cô ra rồi nắm chặt nắn bóp. Hành động cứ lặp đi lặp lại như vậy, khiến cho cơ thể cô dần dần trở nên nóng bỏng, những đường cong chậm rãi lên xuống theo từng nhịp bàn tay Đổng Tử Hàn, hơi thở cả hai gấp gáp, càng khiến cho nụ hoa phía dưới tiết ra nhiều mật dịch hơn.
Đổng Tử Hàn hạ môi, thoát khỏi những ân ái môi lưỡi với người con gái. Nụ hôn anh lướt đến vành tai cô, khẽ liếʍ, khẽ mυ"ŧ, rồi hà một hơi mờ ám.
“Chú...”
Hơi thở của anh khiến cô mê loạn. Đôi tay trắng nõn nâng lên, cơn đau dần thay bằng kɧoáı ©ảʍ, hai tay vô thức đưa lên ôm chặt cổ anh.
“Ơi.”
Giọng anh trầm khàn, đap,
môi anh rơi xuống cần cổ trắng hồng. Từng nụ hôn ẩm ướt dày đặc áp xuống. Phiến môi hôn nhẹ, hé răng cắn vào da thịt, hàm răng day day vài lần, dùng lưỡi liếʍ dọc vết cắn, đôi môi nhẹ nhàng chậm rãi vuốt đều theo...
Ngón tay anh rời khỏi điểm nhụy tinh tế, bàn tay anh nâng một chân cô lên cao, tay còn lại vẫn tiếp tục xoa nắn bên ngực thích thú. Anh hôn lên bên ngực còn lại, khẽ hôn, khẽ hôn.
Kɧoáı ©ảʍ dâng lên càng nhiều, một chân Thư Di được anh nâng lên tận vai, chân còn lại cuốn lấy eo anh. Bộ ngực điên cuồng phát ra âm thanh mυ"ŧ liếʍ tục tằng, Đổng Tử Hàn day đủ bên ngực, đến mức khi anh nhả nó ra, trên điểm hồng còn ươn ướt dòng nước trong miệng anh.
Đổng Tử Hàn ngước nhìn mặt cô. Đôi mắt ngập nước mê người, đôi môi quyến rũ căng mọng ướŧ áŧ, sự ham muốn du͙© vọиɠ không giấu giếm bày rõ trên gương mặt xinh đẹp của cô. Anh lại nhìn xuống nụ hoa phía dưới. Nó ôm chặt anh, khít khao cắn anh dù bên trong đã chảy đủ mật ngọt.
Môi Đổng Tử Hàn mυ"ŧ lấy môi dưới Thư Di, hơi thở nặng nề phả lên mặt cô. Thư Di lại nghẹn nghẹn rên, anh lại muốn nhích người.
Nơi đó của cô thật chặt chẽ, thật ấm áp, phút chốc cuốn bay mọi lý trí của anh…
Bỗng nhiên trên vai truyền đến cảm giác đau, Đổng Tử Hàn nhẹ nhàng liếʍ môi Thư Di một cái, anh chậm rãi vuốt ve dọc bắp chân cô, lại xoa dịu vòng eo nhỏ nhắn của cô.
“Có thích không?” Lưỡi anh vươn ra liếʍ vành tai cô, hơi thở gấp gáp trầm thấp tràn ngập nɧu͙© ɖu͙©.
Thư Di mơ hồ nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô trải qua cảm giác đau đớn mà đê mê đến vậy, miệng nhỏ không ngừng phât ra từng tiếng rêи ɾỉ mê hoặc.
Đổng Tử Hàn mỉm cười, đôi mắt đen tuyền dịu dàng nhìn cô, vuốt ve nhẹ nhàng từng đường cong làm cho anh mê đắm.
Ra thật nhanh, rồi vào thật mạnh. Từng động tác dường như càng ngày càng dồn dập hơn.
Đổng Tử Hàn thẳng lưng, tay phải anh ôm chặt cẳng chân thon dài trên vai, tay trái anh nắm lấy bắp chân đang cuộn quanh eo anh. Đầu anh hơi ngửa ra sau, cảm nhận từng kɧoáı ©ảʍ từ nụ hoa khít khao ngọt ngào.
Những đường gân trên cự vật to lớn cọ sát vào da thịt mỏng manh. Cơn quặn đau sâu trong vách ngăn khiến Thư Di khó nhịn mà thốt lên từng tiếng nứt nở. Đoạn hơi thở đứt quãng mê người vang lên không ngừng.
“Ưʍ...”
Nụ hoa sâu thẳm co giật, thắt chặt ôm lại cự vật to lớn của anh. Đổng Tử Hàn sung sướиɠ gập người, anh buông tay ra, bàn tay không khách khí đè mạnh vào bụng dưới của cô. Phần thịt trong lại mạnh mẽ siết chặt.
“Chú... a...” Giọng cô lên cao, bên trong cảm nhận được cánh cửa tử ©υиɠ đang bị động chạm.
Đầu cự vật không biết từ lúc nào đã đâm sâu vào trong. Thư Di nhói lên từng chút một, cảm giác đau đớn lại càng rõ ràng hơn.
Đổng Tử Hàn giữ chặt eo cô, viền mắt đỏ ngầu, không ngừng ra vào kịch liệt, một lúc lâu sau một dòng nước ấm khẽ tuôn trào trong cơ thể mỏng manh của cô,cơ thể Thư Di mềm nhũn, trước mắt chậm rãi tối sầm lại…