Thư Di bị anh hôn tới mức hô hấp trong ngực như bị rút hết, cơ thể vô lực, hai tay mềm nhũn chống lên ngực anh thoát ra sức phản kháng bé nhỏ.
“Ưm…khó chịu quá…”
Cô muốn nói khó chịu là do không thở được, nhưng lọt vào tai Đổng Tử Hàn lại là một ý khác.
Thư Di hổn hển nói, l*иg ngực phập phồng, làm hai bầu ngực đong đưa lên xuống, tạo ra cảnh xuân vô hạn, mê người vô cùng.
Đổng Tử Hàn không ngờ mới chỉ có hai năm không gặp mà cô đã trổ mã tốt như vậy, ánh mắt anh càng tối hơn, nơi nào đó bỗng nhiên nổi lên phản ứng.
Cô mơ màng nhìn anh, đồng tử ngây thơ vì rượu nên trở nên quyến rũ vô cùng. Thân thể mềm mại trắng nõn, toả ra sức sống thanh xuân của cô gái trẻ, đôi môi căng mọng vương nước lấp lánh như mời gọi anh tiếp tục thưởng thức. Váy áo trên người Thư Di xộc xệch, thấp thoáng lộ ra nụ hoa nhỏ màu hồng.
“Em không mặc áo ngực à?”
Thanh âm của Đổng Tử Hàn trầm hẳn xuống.
Thư Di lúng ba lúng búng đáp:
“Không thích…khó chịu lắm.”
Mỗi lần cô chuẩn bị đi ngủ đều cởϊ áσ ngực ra, ngủ như thế rất thoải mái. Đổng Tử Hàn thấy Thư Di thành thật như thế, du͙© vọиɠ trong người càng thêm trỗi dậy.
Đổng Tử Hàn chưa từng có ham muốn với ai cả, Thư Di là người đầu tiên, Đổng Tử Hàn đã đưa bàn tay luồn vào áo ngủ của cô, cô đang không mặc áo ngực, không có trở ngại Đổng Tử Hàn dễ dàng đưa tay chụp lấy ngực của cô. Lần đầu tiên bị đàn ông sờ ngực, tuy bàn tay này tinh tế, nhưng nếu so với làn da trơn mềm của bầu ngực, vẫn là thô ráp hơn một chút, bầu ngực đầy đặn mềm mại như bông trong tay bỗng làm anh hít sâu một hơi. Thư Di giật mình, cô tuy say nhưng vẫn lờ mờ nhận ra anh đang làm gì.
“Không thích…chú muốn làm gì?”
Thư Di đưa tay lên bắt lấy tay anh, giọng nói hơi run rẩy như chú thỏ nhỏ.
Đổng Tử Hàn nheo mắt, cô vừa gọi anh là gì? Chú sao?
Mặc dù cô mới có mười tám tuổi, còn anh ba mươi lăm tuổi, chưa đến mức bị gọi là chú chứ?
Bề ngoài nhìn anh rất trẻ, mày rậm mắt sâu, sống mũi cao tinh tế, khuôn mặt góc cạnh, dáng người hoàn mỹ, là mỹ nam mà mọi cô gái ao ước.
Thế là đứng trước mặt cô gái này lại bị gọi là chú. Đổng Tử Hàn có hơi giận, bóp mạnh thứ non mềm trong tay, Thư Di kêu lên một tiếng, cơ thể như có một dòng điện chạy qua. Ngôn Tình Ngược
“A…”
“Đừng mà…chú làm gì thế?”
Thư Di ấm ức cong môi lên, ngước mặt nhìn anh,yết hầu Đổng Tử Hàn chuyển động một cái, cánh tay ôm chặt eo cô hơn, thứ cứng cáp bên dưới cạ cạ vào nơi bí ẩn của cô.
“Tôi chưa già đến mức bị gọi là chú đâu.”
Giọng nói của anh khàn khàn.
Bàn tay kia không dừng lại, anh dùng ngón cái và ngón trỏ xoa nắn nụ hoa, Thư Di vốn mẫn cảm, hai gò má đỏ bừng như trái cà chua, eo nhỏ cựa quậy như muốn thoát ra.
“Đừng mà, xin chú hãy thả tôi ra đi…”
Thanh âm cô mềm mại yếu ớt van xin không có tác dụng, ngược lại càng làm cho Đổng Tử Hàn thêm kí©h thí©ɧ. Một tay anh buông eo cô ra rồi tìm đến chỗ hai chân Thư Di, kéo qυầи ɭóŧ xuống.
Dùng ngón tay xoa xoa hai cánh hoa như thăm dò, Thư Di giật mình, bật khóc.
“Ngoan…”
Đổng Tử Hàn nâng cằm cô lên hôn, đầu lưỡi như con rắn nhỏ đi vào mυ"ŧ lấy lưỡi cô, nuốt hết thanh âm nức nở của cô vào trong bụng.
Vừa hôn vừa dỗ dành, vừa thăm dò, nơi đó của cô rất nhạy cảm, sờ sờ một lúc đã ra nước, cô vẫn còn là xử nữ nên rất khít, anh chỉ mới đưa một ngón tay vào mà Thư Di đã khóc nấc lên.
“A…a…không cần, đau quá…chú mau bỏ tay ra đi.”
Lý trí của Đổng Tử Hàn giờ đây đã không còn, lửa nóng trong người hừng hực, hơi thở nặng nề hỗn loạn, trực tiếp đỡ lấy mông cô rồi bế lên, Thư Di hoàng sợ quắp hai chân vào eo anh, nháy mắt cô đã bị anh đưa vào trong một căn phòng.
Anh đặt cô xuống tấm đệm mềm mại, sau đó vươn tay cởi từng cúc áo sơ mi của mình ra, l*иg ngực vạm vỡ với những thớ cơ bắp săn chắc màu lúa mạch rất quyến rũ, đồng tử anh trong bóng tối như sáng rực lên khi nhìn người con gái dưới thân mình.
Đổng Tử Hàn cởi khoá váy của Thư Di ra, cơ thể trắng nõn như sữa tươi, đường cong mê đắm hiện ra trước mắt anh, hai bầu ngực căng tròn no đủ, eo lại rất nhỏ, chưa đầy một vòng tay anh, nơi bí ẩn được che bởi một chiếc qυầи иᏂỏ màu trắng.
Cổ họng anh nóng rát khô khốc, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, bàn tay xoa nắn bầu ngực cô thành đủ hình dạng…
Thư Di cất tiếng rêи ɾỉ, cô muốn đẩy anh ra nhưng không có sức, hai chân hai tay mềm nhũn, đầu cũng choáng váng do men rượu, Đổng Tử Hàn triền miên cho tới khi môi cô sưng đỏ mới rời ra, anh hôn một đường từ cổ xuống ngực cô.
Đôi môi anh dừng lại ở nụ hoa hồng, anh há miệng ngậm lấy nó, dùng răng trêu đùa, Thư Di uốn éo vặn vẹo eo nhỏ, cô cảm thấy lạ quá, vừa khó chịu, vừa ngứa ngáy mà còn vừa hưng phấn.
“Ư…a…”
Cổ họng cô bật ra tiếng rêи ɾỉ.
Đổng Tử Hàn mỉm cười, vượ tay kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống.