Tay Chử Động không động đậy được nữa, cũng có phần sốt ruột: “Ai định làm gì anh chứ?”
Giản Trì Hoài kéo cánh tay cô ra, buông vạt váy của cô xuống: “Đây là chỗ đông người!”
Cô nắm chặt ngón tay, sau đó đặt tay lên đầu gối. Trên sân khấu, người chủ trì hôn lễ tuyên đọc đăng ký kết hôn của hai người. Cái bóng của Tiền Mộng trốn đằng sau bức ảnh cưới từ từ đi ra, cuối cùng gần như chạy bước nhỏ xông tới.
“Đoàn Lại Hoằng!”
Một tiếng hét đan xen biết bao nhiêu tuyệt vọng và đau khổ. Tiền Mộng gương mặt đầm đìa nước mắt, xông lên sân khấu, cướp lấy chiếc mic trong tay người chủ trì, thanh âm vọng vào tai những người ngồi dưới như xuyên tường: “Anh định kết hôn, thế tôi là cái gì đây? Đứa trẻ trong bụng tôi bị anh ép phải phá bỏ là cái gì đây?”
Như một tảng đá làm dậy hàng ngàn lớp sóng, buổi lễ như bùng nổ. Cô dâu sắc mặt tái mét, đi đôi giày cao gót lảo đảo chực ngã: “Cô ta... Cô ta là ai?”
Đoàn Lại Hoằng xanh mặt, trên gương mặt có sự hoang mang không thể che giấu. Hắn ta rảo bước tới trước mặt Tiền Mộng, định lôi tay cô ấy đi: “Con điên ở đâu chui ra, bảo vệ đâu, mau ném cô ta ra ngoài kia!”
“Tôi là kẻ điên!” Tiền Mộng dùng hết sức lực thoát ra khỏi tay hắn ta: “Chỉ một tờ bệnh án giả là anh đã nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần hơn ba tháng. Anh có biết mỗi ngày, mỗi đêm tôi đã sống trong đó như thế nào không? Đoàn Lại Hoằng, tôi biết anh muốn leo lên chỗ cao nhưng vì sao anh nhất định phải ép tôi vào đường chết!”
Tiền Mộng nghẹn ngào, từ cổ họng bật ra những tiếng vụn vỡ, bên dưới vọng lên những tiếng bàn tán xôn xao. Sắc mặt Đoàn Lại Hoằng trắng bệch, trong mắt lóe lên một tia xảo quyệt. Hắn ta một lần nữa khống chế bả vai Tiền Mộng, dùng lực đẩy cô ấy xuống dưới sân khấu. Tiền Mộng loạng choạng, một tay nắm chặt lấy bồn hoa bên cạnh, như vậy mới không ngã nhào.
Chử Đồng nhìn thấy thế bèn đứng bật dậy, luồn tay vào trong vạt váy, xé chiếc máy ảnh buộc trên chân ra.
Giản Trì Hoài thấp thoáng nhìn thấy động tác của cô. Anh định nắm lấy tay cô nhưng cô chạy quá nhanh, một tay nắm vạt váy, chẳng mấy chốc đã lên tới sân khấu. Chiếc máy ảnh trong tay nhằm thẳng vào Đoàn Lại Hoằng chụp không ngừng. Tiền Mộng đứng gần đó lồm cồm bò dậy. Chử Đồng đi tới đỡ cô ấy. Cô lấy lại chiếc micro trong tay Tiền Mộng, giữ bình tĩnh rồi nói: “Chào mọi người, tôi là Chử Đồng, phóng viên của Dịch Sưu. Trong lần đầu tiên tôi lén phỏng vấn, làm quen với Tiền Mộng, cô ấy không hề bị bệnh tâm thần. Chú rể ngày hôm nay vì tiền đồ của mình, ly hôn giả không thành, đã điên rồ đưa vợ vào bệnh viện tâm thần, đã nhốt trong đó ba tháng trời. Tôi muốn hỏi cô Đơn một câu, trước đám cưới hôm nay, hai người đã đăng ký kết hôn chưa?”
Cô dâu lảo đảo, gần như ngã rạp xuống sàn, phù dâu đứng bên vội vàng ôm chặt cô ta.
Chử Đồng nói không sai, Đoàn Lại Hoằng mồm mép xảo quyệt, lừa gạt cô ta đã đành, lại còn lừa cả nhà cô ta, nói gì mà trong nhà có trưởng bối qua đời, phải tròn một năm mới được đăng ký kết hôn. Thì ra... Thì ra vì trong nhà đã có vợ!
Đoàn Lại Hoằng trong mắt như sắp bốc lửa, hai nắm đấm siết chặt, kêu răng rắc, Chử Đồng nắm chặt tay Tiền Mộng, lùi về sau từng bước một, buổi lễ đã loạn cào cào từ lâu. Phía nhà gái cũng là những người có tiếng tăm, đương nhiên không thể để tin này truyền ra ngoài.
Đám bảo vệ vây lấy, Chử Đồng cầm chặt máy ảnh trong tay. Đoàn Lại Hoằng giơ tay ra, sắc mặt hung tợn: “Giao ra đây!”
Những người trong bàn giờ chỉ còn lại mình Giản Trì Hoài. Anh uống một ngụm nước lạnh, nhìn về phía cái bóng thẳng tắp của Chử Đồng. Cô nào có tới đây để học hỏi, rõ ràng là tới phá đám. Đôi chân đang đan vào nhau của anh lùi về sau, rồi anh đứng dậy, nhanh chóng đi về phía trung tâm đó.
Chử Đồng đang lo sẽ thoát thân bằng cách nào, bất thình lình, bả vai bị ai đó lôi đi, Giản Trì Hoải ôm chặt cô bằng một tay: “Đi.”
Chỉ một chữ đơn giản đã khiến trái tim căng thẳng của cô có được sự vỗ về. Chử Đồng không quên cầm chặt tay Tiền Mộng. Hai người họ theo bước Giản Trì Hoải, đi thẳng về phía trước. Bên cạnh, một người bảo vệ trẻ tuổi đặt tay lên vai Giản Trì Hoài: “Không được đi!”
Giản Trì Hoài buông tay Chử Đồng ra, đẩy cô về phía sau: “Đừng quay đầu lại, ra bãi đỗ xe đợi tôi.”
Chử Đồng nghe lời anh như ma xui quỷ khiến. Cô siết chặt tay Tiền Mộng, rảo bước chạy về phía trước.
Giản Trì Hoài bực nhất là có người động vào mình. Đợi cho Chử Đồng đi xa, anh quay người lại, không nói câu nào, lập tức tung cú đấm vào mặt đối phương. Bảo vệ bên cạnh thấy thế, ùa hết lên. Giản Trì Hoài giơ tay chỉ ngón trỏ về phía Đoàn Lại Hoằng, sự tức giận ẩn sau gương mặt đã bộc phát, bờ môi mím lại thành một đường giá lạnh: “Muốn chết phải không?”
Lúc này Đoàn Lại Hoằng mới nhìn rõ người đàn ông phía trước. Hắn ta kinh hãi, vội vàng kéo người bảo vệ bên cạnh: “Anh... Anh Tứ, ban nãy là...”
“Phụ nữ của tôi.” Giản Trì Hoài nhẹ nhàng đáp lại.
Sắc mặt Đoàn Lại Hoằng thay đổi, sau đó dè dặt nói tiếp: “Anh Tứ, bảo chị ấy xóa ảnh đi. Em thật lòng muốn kết hôn mà.”
Giản Trì Hoài làm như vừa nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời: “Đoàn Lại Hoằng, con người cậu thế nào, còn cần tôi nhắc nhở à?”
Đôi môi Đoàn Lại Hoằng run run, gương mặt trẻ trung trắng bệch như tờ giấy.
Chử Đồng đợi Giản Trì Hoài ở bãi đậu xe. Tiền Mộng run cầm cập dựa vào cửa xe. Chử Đồng gọi cho cô ấy một chiếc taxi: “Cô về trước đi, tối tôi qua tìm cô.”
Thấy cô ấy sụp đổ, Chử Đồng vỗ nhẹ vào mặt cô ấy: “Đừng nghĩ lung tung, bố mẹ cô còn chưa biết cô đã quay về, cứng rắn lên!”
Ánh mắt rời rạc của Tiền Mộng cuối cùng cũng có chút thần thái. Cô ấy gật đầu rồi cúi người ngồi vào trong taxi.
Chử Đồng sợ Giản Trì Hoài gặp chuyện, đợi ở đó đã rất lâu. Cô không ngừng ngó nghiêng xung quanh, tầm mắt bỗng bị hút về phía một cái bóng. Chử Đồng nhíu mày nhìn qua. Cô cảm thấy không thể nào, nhưng dáng đi của đối phương quen thuộc đến nỗi khiến l*иg ngực cô thắt lại rất chặt. Chử Đồng vô thức cất bước đuổi theo.
Mới đi được mấy bước, cánh tay đã bị ai giữ chặt. Chử Đồng quay đầu, thấy Giản Trì Hoài, cô hất tay ra, chạy theo: “Chị...”
Người kia không hề dừng lại mà nhanh chóng rảo bước về phía trước. Chử Đồng sốt ruột vô cùng, cô đá bay giày cao gót đi, chạy nhanh bằng chân trần: “Chị, chị ơi, đợi em với!”
Giản Trì Hoài nghe thấy tiếng gọi ấy, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía xa. Anh rảo bước tới sau lưng Chử Đồng, ấn cô vào lòng: “Em nói linh tinh cái gì vậy?”
“Thật sự là chị em mà, em không nhận nhầm đâu.” Chử Đồng sốt sắng đánh vào ngực anh: “Thả em ra!”
Con ngươi sâu hút của Giản Trì Hoài một lần nữa nhìn về phía ấy, mọi người đều đã đi cả, làm gì còn bóng dáng cô gái trẻ nào nhưng cánh tay anh vẫn giữ rất chặt, không cho cô cơ hội thăm dò tận gốc. Chử Đồng thấy không còn khả năng đuổi theo, trong lòng buồn bực khó giải tỏa, tất cả mọi chua xót và nhung nhớ trào dâng. Cô không thể kìm chế nữa, bật khóc thành tiếng...
~