Bỏ mũ lưỡi trai đang đội trên đầu xuống, tháo chiếc kính râm che hơn nửa khuôn mặt ra, Bạch Lâm để đống đồ vừa mua ở siêu thị sau khi đưa Mộ Nhiên đến trường lên bàn. Trên bàn, bánh sandwich cô chuẩn bị cho Tô Tuyết vẫn còn nguyên trong khay, quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, Bạch Lâm nghi hoặc nhíu mày, bình thường giờ này Tô Tuyết phải dậy từ lâu rồi mới đúng, hôm nay chẳng lẽ còn chưa dậy? Bạch Lâm nghĩ trong lòng.
Sau khi phân loại các thứ cất vào tủ lạnh, Bạch Lâm bưng sandwich đi đến trước cửa phòng Tô Tuyết, gõ cửa gọi, “Chị, chị chưa dậy ư?”.
Bên trong không ai trả lời.
“Chị?”. Bạch Lâm tiếp tục gọi, lần này gõ cửa mạnh hơn, nhưng vẫn im ắng như trước.
Cau mày, đưa tay trực tiếp mở cửa đi vào, trong phòng không có ai, cửa sổ còn hơi hé mở, gió lạnh khẽ thổi vào.
Cạch một tiếng, chiếc khay inox đựng sandwich rơi xuống đất, Bạch Lâm nhìn căn phòng không một bóng người nhất thời không kịp phản ứng. Sửng sốt gần một phút, Bạch Lâm phục hồi lại tinh thần, ra ngoài tìm Tô Tuyết khắp nhà, miệng không ngừng gọi to, “Chị. . . . Chị ở đâu? Mau ra đây đi. . . Chị. . . .”.
Tìm toàn bộ các phòng không thấy bóng dáng Tô Tuyết đâu, cũng không nghe được một lời đáp lại, trong lòng Bạch Lâm càng lúc càng thêm sợ hãi, không thấy Tô Tuyết, không lẽ chị đã đi ra ngoài? Bởi vì căng thẳng và lo sợ nên suy nghĩ vô cùng rối loạn, hiện tại cô thật sự không nghĩ được gì.
Bạch Lâm không biết mình nên làm gì bây giờ, cô muốn đi tìm nhưng mà Tô Tuyết đã đi đâu chứ? Cô không có lấy một chút đầu mối nào, trong cơn hoảng loạn cô chợt nhớ tới Mộ Tu Kiệt, vội lấy di động ra ấn một dãy số quen thuộc.
Dịch Hiểu Đồng chuyên chú nhìn khách hàng lấy hóa đơn ra, cẩn thận đóng dấu chứng từ kế toán, đột nhiên bàn làm việc bị người nào đó gõ gõ, ngẩng đầu liền thấy Cung Liên Huyên đang mỉm cười nhìn cô.
“Liên Huyên?”. Thấy Cung Liên Huyên, Dịch Hiểu Đồng có hơi bất ngờ, nhưng đồng thời cũng rất vui mừng. “Sao cô lại đến đây?”.
“Tôi đến tìm Trịnh Sơn Trạch , tôi gọi điện thoại cho cậu ta thì tắt máy, nên tôi trực tiếp lên đây, cậu ta có đây không?”. Cô không hiểu rốt cục là Trịnh Sơn Trạch lại làm gì, khoảng thời gian trước cậu ta với Khả Huyên vẫn rất tốt đẹp, nhưng hôm qua cô đến thăm Khả Huyên mới phát hiện con bé gần đây lại gầy hơn lúc trước, người thì buồn bã ỉu xìu, hốc mắt còn phiếm hồng, đi khám thai bác sĩ bảo cảm xúc của con bé không ổn định, dễ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng. Cô truy hỏi một hồi, Khả Huyên mới khóc nói với cô rằng trái tim của Trịnh Sơn Trạch vốn dĩ không trở về, cậu ta vẫn còn yêu Dịch Hiểu Đồng. Cô liền phản đối nói không thể có chuyện đó, lúc trước Trịnh Sơn Trạch đã hứa với cô sẽ chăm sóc tốt cho Khả Huyên cả đời, biểu cảm nghiêm túc, kiên định của cậu ta khiến cô tin lời hứa đó là chân thành. Nhưng Khả Huyên phản bác nói con bé đã tận mắt nhìn thấy Trịnh Sơn Trạch và Dịch Hiểu Đồng ôm nhau, nói Trịnh Sơn Trạch quay về chỉ là vì đứa bé trong bụng, một người chồng như vậy nó thà không có còn hơn. Cô không nỡ nhìn em gái mình đau khổ, cho nên hôm nay mới đến đây tìm Trịnh Sơn Trạch để hỏi cho ra nhẽ.
“Á. . . Sáng nay Sơn Trạch đã đi ra ngoài rồi, hôm nay diễn ra một hội nghị tài chính, anh ấy có tham dự”. Dịch Hiểu Đồng nói.
“Vậy à. . .”. Cung Liên Huyên nhíu mày, trông có vẻ khó xử, mục đích hôm nay cô đến đây là tìm Trịnh Sơn Trạch, ngày mai cô còn phải bay sang Mĩ đàm phán hợp đồng, cô muốn giúp Khả Huyên hỏi cho rõ càng sớm càng tốt, nếu không con bé sẽ cực kì suy sụp.
Nhìn bộ dáng khó xử của cô, Dịch Hiểu Đồng nhiệt tình nói, “Cô vội tìm Trịnh Sơn Trạch sao, hay cô cứ nói với tôi, buổi chiều anh ấy về tôi sẽ chuyển lời, không thì khi nào Trịnh Sơn Trạch về văn phòng tôi sẽ nhắn anh ấy gọi điện lại hoặc trực tiếp đến tìm cô”.
Cung Liên Huyên nhìn Dịch Hiểu Đồng, nghĩ nghĩ rồi cười nói, “Thật ra cũng không có gì, nhưng chuyện này lại có chút liên quan đến cô”.
“Liên quan đến tôi?”. Dịch Hiểu Đồng mở to hai mắt nhìn Liên Huyên, chỉ vào mình, kinh ngạc hỏi. Chuyện gì mà khiến cô ấy đến tận đây tìm Trịnh Sơn Trạch, lại còn liên quan đến mình, Dịch Hiểu Đồng suy nghĩ trong lòng.
Nhìn biểu cảm kinh ngạc không biết phải làm sao của Dịch Hiểu Đồng, Cung Liên Huyên nở nụ cười, “Không có gì, khả năng là Khả Huyên hiểu lầm đôi chút”. Cô tuyệt đối tin tưởng Dịch Hiểu Đồng không có ý gì với Trịnh Sơn Trạch, còn về phần Trịnh Sơn Trạch thế nào thì cô phải tự mình hỏi cho rõ ràng.
“Cung Khả Huyên hiểu lầm tôi? Là. . . Là sao?”. Dịch Hiểu Đồng nghe vậy càng thêm nghi hoặc, vì sao Cung Khả Huyên lại hiểu lầm cô, hơn nữa là hiểu lầm cái gì? Đột nhiên nghĩ đến, không thể tin được mở to mắt nhìn Cung Liên Huyên, “Cô ấy. . . Cung Khả Huyên, không lẽ cô ấy hiểu lầm tôi và Sơn Trạch có gian tình?”.
Cung Liên Huyên cười gật đầu, nói ngắn gọn, “Khả Huyên. . . Mấy ngày trước nhìn thấy cô và Trịnh Sơn Trạch ôm nhau”.
“Tôi và Trịnh Sơn Trạch ôm nhau?”. Sao có thể.
Hiểu được ý nghĩ của cô, Cung Liên Huyên giải thích, “Ngày đó Trịnh Sơn Trạch để quên di động ở chỗ Khả Huyên, Khả Huyên sợ có người cần tìm gấp nên vội vàng mang đến văn phòng cho cậu ta, không ngờ lại nhìn thấy hai người ôm ấp ngay ở cửa”.
Dịch Hiểu Đồng vỗ vỗ trán, nhụt chí nói, “Hiểu lầm, hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm, hôm đó tôi gặp Sơn Trạch ở cửa, đứng lại hàn huyên vài câu, lúc tôi đi không để ý bậc thang nên suýt ngã, may có Sơn Trạch đỡ kịp, tôi mất trọng tâm mới ngã vào lòng anh ấy, tôi và anh ấy thật sự không có gì. Trời ạ! Sao lại như vậy chứ”.
“Ha ha, tôi đã nói mà, là do nha đầu kia nghĩ nhiều”. Thì ra là vậy. Aizz! Xem ra con bé Khả Huyên kia vẫn không tin tưởng vào bản thân.
“Hẳn nào, mấy ngày nay tôi thấy Sơn Trạch luôn rầu rĩ không vui, người cũng buồn bã ỉu xìu, có lẽ là Cung Khả Huyên không để ý đến anh ấy”. Dịch Hiểu Đồng nói thầm, nhớ tới bộ dáng thất hồn lạc phách của Trịnh Sơn Trạch mấy ngày nay, cô nghĩ chắc anh ấy đã yêu Cung Khả Huyên mất rồi.
Cung Liên Huyên lắc đầu, bất đắc dĩ than thở, “Khả Huyên không cho Sơn Trạch vào nhà, không thèm để ý đến cậu ta. Nhưng sau đấy lại trốn trong nhà khóc, đang mang bầu mà cảm xúc bất ổn như vậy, lúc đi khám bác sĩ còn tưởng nó mắc chứng uất ức tiền sản, hai đứa này cũng thật là, nói thì không nói, cứ đoán mò lung tung, không biết đến bao giờ mới có thể suy nghĩ chín chắn được”.
“Đúng vậy, có một số việc cần phải nói ra, bằng không có bỏ lỡ cũng không biết”. Cùng Mộ Tu Kiệt trải qua chuyện lúc trước, Dịch Hiểu Đồng xúc động nói.
“Đúng rồi, cô và Mộ Tu Kiệt. . . Vẫn ổn chứ?”. Cô nhớ thời gian trước gặp Mộ Tu Kiệt trông tên kia không được tốt lắm, ngay cả chuyện Dịch Hiểu Đồng ra ngoài làm việc cũng không biết.
Nghĩ đến Mộ Tu Kiệt, nét mặt Dịch Hiểu Đồng lộ vẻ hạnh phúc ngọt ngào, mỉm cười đáp, “Rất tốt”.
Cung Liên Huyên nhìn Dịch Hiểu Đồng, nghe giọng điệu và biểu cảm của cô ấy không giống như đang giả vờ, có lẽ là sau cơn mưa trời lại sáng.
Dịch Hiểu Đồng nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, mấy phút nữa là đến giờ nghỉ trưa, “Tôi thấy hay là thế này đi, bây giờ cũng đã giữa trưa, nhân tiện cô đưa tôi tới chỗ Cung Khả Huyên, làm rõ chuyện hiểu lầm này, hiện giờ cô ấy đang mang thai, cảm xúc không nên chịu kích động, hơn nữa tôi thấy Sơn Trạch như vậy cũng không ổn, cả ngày như người mất hồn, huống hồ việc này cũng có liên quan đến tôi, tôi nên đến giải thích cho rõ ràng”. Dịch Hiểu Đồng nói nghiêm túc, cô thật sự hy vọng Trịnh Sơn Trạch và Cung Khả Huyên hòa hợp lại.
Nắm tay cô, Cung Liên Huyên thật lòng cảm tạ, “Cảm ơn cô”.
Tô Tuyết ngồi trong chiếc Santana thanh lý đã có phần cũ nát, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm phía trước, sáng nay nhân lúc Bạch Lâm đưa Mộ Nhiên đến trường, cô đã lấy trộm ít tiền trong ngăn kéo bàn trang điểm trong phòng Bạch Lâm, mấy ngày nay trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, phải gϊếŧ Dịch Hiểu Đồng, là Dịch Hiểu Đồng cướp Mộ Tu Kiệt nên mấy ngày nay Mộ Tu Kiệt mới không đến thăm cô, đáng giận hơn là Dịch Hiểu Đồng còn bảo Mộ Tu Kiệt đuổi cô về bệnh viện, cô không muốn về nơi đó, nơi đó toàn là người điên, cô không có bệnh, cô, cô không muốn về. Cô nghĩ nếu không có Dịch Hiểu Đồng, Mộ Tu Kiệt chắc chắn sẽ quay về bên cô, chắc chắn là như vậy, cho nên, cho nên cô nhất định phải gϊếŧ Dịch Hiểu Đồng, Mộ Tu Kiệt là của cô, đừng ai mong cướp được, đừng hòng.
Cô nhớ lần trước đi theo sau Mộ Tu Kiệt thấy anh đến đây đón Dịch Hiểu Đồng, cô khẳng định Dịch Hiểu Đồng làm việc ở trong này, vậy nên sáng nay cô lấy tiền, đến chỗ cho thuê ô tô thuê chiếc xe này, cô đang đợi, đợi Dịch Hiểu Đồng đi ra, sau đó sẽ lao đến. Tô Tuyết nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt, dường như sợ chỉ nháy mắt là mục tiêu sẽ biến mất.
Dịch Hiểu Đồng và Cung Liên Huyên cười nói theo đám nhân viên trong văn phòng đi ra, xe của Cung Liên Huyên đỗ bên đường, hai người chuẩn bị đến chỗ Khả Huyên.
Dường như Dịch Hiểu Đồng vừa ra khỏi cửa Tô Tuyết đã trông thấy ngay, hung hăng nhìn chằm chằm Dịch Hiểu Đồng, khẽ nhếch miệng, nhìn cô đi từ từ xuống bậc tam cấp, bắt đầu khởi động xe, chuẩn bị sẵn sàng.
Dịch Hiểu Đồng và Cung Liên Huyên đều không để ý đến chiếc xe đỗ cách đó không xa, vừa đi vừa trò chuyện, sau đó đi về phía chiếc xe hơi cao cấp màu đỏ đỗ bên đường.
Thấy hai người đã xuống hết bậc tam cấp, từng bước đi tới gần, Tô Tuyết biết thời cơ để mình ra tay đã đến, nhấn mạnh chân ga, đồng hồ số nhảy liên tục, cách mục tiêu càng ngày càng gần, ý cười nơi khóe miệng Tô Tuyết cũng khuếch trương hơn, hiện tại trong đầu cô không nghĩ được gì, cô chỉ biết là đâm chết Dịch Hiểu Đồng thì Mộ Tu Kiệt sẽ thuộc về mình.
Dịch Hiểu Đồng còn đang nói chuyện, Cung Liên Huyên bỗng nghe thấy một âm thanh kỳ quái, vội nhìn về phía Dịch Hiểu Đồng, một chiếc xe hơi màu đen đang lao về phía hai người với tốc độ kinh hoàng, dường như mục tiêu của nó chính là các cô, theo bản năng hét lên, “Cẩn thận. . .”.
Dịch Hiểu Đồng quay đầu, phía bên phải có một chiếc ô tô đang lao nhanh về phía cô, do quá sợ hãi, Dịch Hiểu Đồng nhất thời hoàn toàn quên phản ứng, chỉ cảm thấy phía sau bị đẩy mạnh một cái, cả người ngã xuống đường.