Khi ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, Dịch Hiểu Đồng từ từ tỉnh dậy, nhìn đồng hồ báo thức gần đấy, lại nhìn người đang ngủ say bên cạnh, đưa tay sờ trán anh, xác nhận anh đã hạ sốt rồi, trong lòng cô mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nhấc tay anh đang đặt ở eo mình ra, Dịch Hiểu Đồng cẩn trọng xuống giường đi chuẩn bị bữa sáng cho anh.
Mộ Tu Kiệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng nhưng vẫn đẹp rực rỡ, khiến anh miễn cưỡng mở mắt. Vươn tay muốn ôm người bên cạnh vào lòng, nhưng sờ soạng cả nửa ngày chẳng thấy đâu, anh mở bừng mắt, ngồi bật dậy, bên cạnh sớm đã không còn bóng dáng Dịch Hiểu Đồng. Choàng áo khoác vào, Mộ Tu Kiệt vội vã chạy ra ngoài.
Nhìn thấy cô đang ở trong bếp chiên trứng gà, tâm trạng phiền não bất an của anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Tất cả mọi chuyện từ tối qua cho đến bây giờ anh vẫn cảm thấy có chút không thực, anh luôn không tự chủ mà lo Dịch Hiểu Đồng sẽ đột nhiên rời đi lần nữa. Nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy cô từ phía sau, tựa đầu lên vai cô.
“Hù…” Hành động bất ngờ này của anh làm Dịch Hiểu Đồng phát hoảng, quay đầu nhìn lại hóa ra là anh, đánh nhẹ lên tay anh trách, “Anh muốn dọa chết em à”
“Ai bảo em dậy trước, em phải chờ anh cùng dậy chứ” Mộ Tu Kiệt bất mãn cắn nhẹ lên cần cổ trắng mịn của cô.
Dịch Hiểu Đồng cười né tránh miệng anh, nói, “Được rồi, anh ra kia ngồi trước đi, bữa sáng sắp xong rồi đây”
Mộ Tu Kiệt vẫn đứng yên, ôm chặt lấy eo cô như không có ý định rời đi.
“Đi đi” Dịch Hiểu Đồng đẩy đẩy anh.
“Anh muốn ôm em thế này” Mộ Tu Kiệt không buông tay, cứ mặt dày đứng ỳ ra đấy.
Dịch Hiểu Đồng bất đắc dĩ đành để mặc anh ôm như vậy mà làm xong bữa sáng, vẻ mặt tuy là bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào. Hai người yên tĩnh hưởng thụ bữa sáng, ánh mắt tiếp xúc, cùng nhìn nhau cười, không có những lời dư thừa, nhưng khung cảnh yên tĩnh này lại khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ kì.
Di động trên bàn đột nhiên vang lên, phá tan không khí ấm áp. Mộ Tu Kiệt nhíu mày không vui, cầm lấy di động, không hề bất ngờ khi người gọi là Bạch Lâm. Mày càng nhăn chặt, theo kinh nghiệm nhiều ngày qua thì chắc chắn có liên quan đến Tô Tuyết, hơn nữa khẳng định là chẳng phải chuyện gì lớn, đơn giản chỉ là Tô Tuyết lại ầm ĩ đòi gặp anh. Không nghĩ nhiều, lập tức nhấn nút đỏ, tiếng chuông phiền não kia cũng ngắt theo.
Dịch Hiểu Đồng nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh, hỏi, “Sao anh không nghe máy?”
Mộ Tu Kiệt cười cười, hơi xấu hổ, lắc đầu nói, “Không có gì quan trọng đâu”
Dịch Hiểu Đồng nghiêm túc nhìn anh một lát, khẽ nhếch môi, gật gật đầu, trong lòng ít nhiều cũng đoán được cú điện thoại kia là ai gọi tới.
Yên lặng không quá một phút, di động trên bàn lại tiếp tục vang lên, Dịch Hiểu Đồng nhìn anh, “Anh nghe đi, không chừng cô ấy tìm anh là có chuyện quan trọng”
Mộ Tu Kiệt một lần nữa tắt điện thoại, tiện tay tắt luôn nguồn. Vươn tay nắm lấy tay cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô, nghiêm túc nói, “Ngày nào anh cũng nhận vài cuộc điện thoại như vậy, mới đầu anh cho rằng cô ấy có chuyện gì quan trọng, sau này mới biết chỉ cần Tô Tuyết náo loạn một chút là Bạch Lâm nhất định sẽ gọi điện cho anh. Đón Tô Tuyết từ trong bệnh viện ra là vì anh cảm thấy áy náy với cô ấy, không muốn cả đời cô ấy cứ thế chôn vùi nơi bệnh viện lạnh lẽo, hi vọng cô ấy có thể tốt hơn, dần trở lại như bình thường. Nhưng anh đâu phải bác sĩ, cứ hễ chuyện gì cũng tìm anh, vì dung túng như vậy nên từ đó cô ấy luôn bám lấy anh không rời, đây không phải điều anh muốn, anh hi vọng cô ấy được tốt hơn, muốn cô ấy có thể tự làm mọi việc và sống một cuộc sống bình thường như bao người, vậy nên anh đang để mình dần dần rời xa cuộc sống của cô ấy, em hiểu không?”
Dịch Hiểu Đồng lẳng lặng nhìn anh, hồi lâu mới hỏi, “Đây là anh đang cam đoan với em sao?”
“Là hứa hẹn với em” Mộ Tu Kiệt nghiêm túc trả lời. Nói rõ hơn, anh không muốn cô phải chịu tổn thương và uất ức.
“Vậy em đây nên hào phóng nói, anh đi thăm cô ấy nhiều một chút, em vẫn ổn” Dịch Hiểu Đồng tự giễu.
Mộ Tu Kiệt nở nụ cười, đứng lên, cúi người về phía trước, tựa trán mình lên trán cô, cười nói, “Không cần thiết, em chỉ cần tin rằng anh yêu em là được rồi” Dứt lời liền hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Dùng xong bữa sáng thấy thời gian cũng không còn sớm, Mộ Tu Kiệt đưa Dịch Hiểu Đồng đi làm trước, xe dừng lại ở góc phố cách văn phòng luật một đoạn.
“Được rồi, được rồi, dừng ở chỗ này đi” Dịch Hiểu Đồng vừa nói vừa cầm túi xách chuẩn bị xuống xe.
Mộ Tu Kiệt dừng xe lại, “Hay để anh đưa em vào, tiện thể xem qua chỗ làm của em”
“Đừng mà, chiều qua ở trước công ty như vậy, người ta đều thấy hết rồi” Nhớ lại màn ôm hôn trước cổng công ty chiều qua, mặt Dịch Hiểu Đồng bất giác đỏ ửng.
“Vậy thì sao, em là vợ anh, anh hôn vợ mình không được ư?” Mộ Tu Kiệt không chút để ý, vẻ mặt hết sức thản nhiên.
Dịch Hiểu Đồng tức giận lườm anh, “Là vợ chồng thì có thể ôm ấp hôn hít trên đường, thế chẳng phải cũng có thể làm mấy chuyện thân mật ngoài đường luôn à” Nói xong mặt cô cũng đỏ lên.
“Đương nhiên là không rồi”. Buồn cười, vợ của anh đương nhiên không thể để người khác nhìn được nửa phần, sau đó liếc cô cười gian xảo, ghé sát tai cô nói, “Tiếp xúc thân mật như vậy đương nhiên chỉ anh mới được nhìn, sao có thể để người khác hưởng lợi”
Hơi ấm thổi vào tai Dịch Hiểu Đồng khiến cô không khỏi run rẩy, khuôn mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, toàn thân cũng bắt đầu nóng lên. Cuống quýt đẩy anh ra, cô hờn dỗi, “Quỷ háo sắc”. Rất nhanh hôn nhẹ lên má anh, nhân lúc Mộ Tu Kiệt chưa kịp phản ứng, Dịch Hiểu Đồng ngay lập tức mở cửa xuống xe, nói qua kính xe, “Em vào đây, anh lái xe cẩn thận, giữa trưa bảo thư ký Lưu gọi chút đồ ăn nhẹ, ăn xong nhớ uống thuốc”
Mộ Tu Kiệt cười thỏa mãn, gật gật đầu, “Tuân lệnh bà xã, mau đi đi, chiều anh tới đón em”
Dịch Hiểu Đồng cười cười, không đồng ý cũng không từ chối, quay đầu đi về phía văn phòng luật.
Mộ Tu Kiệt nhìn theo đến khi cô biến mất ở góc phố mới khởi động xe rời đi, trên mặt từ nãy tới giờ vẫn luôn thường trực nụ cười hạnh phúc.
Khuôn mặt Dịch Hiểu Đồng tươi cười ửng đỏ, vừa vào văn phòng đã gặp ngay Trịnh Sơn Trạch ở dưới tầng.
Hai người mỉm cười chào nhau, buông bỏ quá khứ, Trịnh Sơn Trạch cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Dịch Hiểu Đồng, hiện giờ hai người ngoài là đồng nghiệp ra thì cũng coi như bạn bè.
“Thần sắc em hôm nay không tệ” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của Dịch Hiểu Đồng, Trịnh Sơn Trạch nói, nhìn qua trông anh có vẻ cũng rất tốt.
“Vậy sao, ha ha” Dịch Hiểu Đồng ngượng ngùng sờ sờ mặt, hỏi, “Anh hôm nay tâm trạng cũng không tồi nha, có liên quan đến Khả Huyên?”. Dịch Hiểu Đồng biết anh gần đây luôn bề bộn vì chuyện Cung Khả Huyên, giờ cô ấy mang thai, nói không chừng bởi vậy mà mối quan hệ của hai người có chuyển biến tốt, nếu thật sự như thế cô cũng mừng thay bọn họ, thật tâm chúc phúc cho bọn họ.
Trịnh Sơn Trạch gật gật đầu không chút che giấu tâm trạng vui sướиɠ của bản thân, “Ừ, Khả Huyên đồng ý cho anh thêm một cơ hội, bọn anh bắt đầu lại một lần nữa”. Cũng là sau khi ly hôn anh mới nghiệm ra được những điều mà trước kia mình đã bỏ qua, năm đó anh vì lợi ích bản thân và cái gọi là tiền đồ mà bỏ lỡ Dịch Hiểu Đồng, lúc anh quay đầu lại thì người đã sớm rời xa. Hiện tại lúc anh đẩy Khả Huyên ra, ông trời lại dùng đứa con đưa bọn họ một lần nữa đến bên nhau, có lẽ giữa bọn họ thật sự có duyên phận. Khi trái tim đã dần nguội lạnh, anh đột nhiên phát hiện Khả Huyên cũng có điểm đáng yêu riêng, cô tuy rằng không dịu dàng hiền thục như Dịch Hiểu Đồng, nhưng so với Dịch Hiểu Đồng lại có phần nhanh nhẹn, xinh đẹp hơn.
Dịch Hiểu Đồng nhìn anh, cũng vui vẻ thay anh, “Ừm, lần này anh hãy cố gắng nắm chắc, nhận ra được Khả Huyên là cô gái tốt, đáng để anh bảo vệ cả đời”. Chỉ mải nói chuyện với anh mà quên để ý đường đi, Dịch Hiểu Đồng không cẩn thận ngã về phía trước.
“Cẩn thận!” Trịnh Sơn Trạch nhanh tay đỡ lấy thắt lưng cô, dùng sức ôm vào trong ngực mình.
Một chiếc taxi chậm rãi dừng lại bên đường, thai phụ trong xe nói với tài xế, “Bác tài, bác chờ ở đây một lát, tôi vào rồi ra ngay”. Tối qua Trịnh Sơn Trạch ngủ lại nhà cô, anh vừa đi khỏi cô mới phát hiện di động anh để quên trên bàn, sợ anh có việc quan trọng nên vội vàng gọi xe đem điện thoại tới cho anh.
“Được, vậy cô nhanh nhanh chút” Bác tài nói, nghề này của bọn họ cực kì để ý thời gian, chỉ 10 phút đồng hồ cũng đã có thể đi được cả một đoạn đường.
“Vâng, tôi biết” Cung Khả Huyên gật đầu, quay sang vừa định mở cửa xuống xe lại trông thấy hai người đang ôm nhau phía trước, động tác bỗng ngưng lại, giống như cổ nhân bị điểm huyệt, sững sờ nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau trước mắt.
“Cô à, sao cô còn chưa xuống xe?” Bác tài đợi nửa ngày cũng không thấy phía sau có động tĩnh gì, mất kiên nhẫn quay xuống hỏi.
“Hả…” Cung Khả Huyên quay lại, có phần hoang mang, hai tay nắm chặt vào nhau, không dám nhìn cảnh tượng bên ngoài thêm lần nữa, bắt đầu luống cuống, lắp bắp nói, “Lái, lái, lái xe đi… Quay lại, quay lại chỗ vừa rồi”
Lái xe nhíu mày khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao trách nhiệm của mình cũng chỉ là chở khách và kiếm tiền, còn chuyện của khách là chuyện riêng nhà người ta, chẳng ảnh hưởng gì đến mình, lập tức khởi động xe rời đi.
Cung Khả Huyên không quay đầu lại, đúng hơn thì là không đủ can đảm quay đầu, vậy nên cô không hề biết khi cô quay đi, Trịnh Sơn Trạch và Dịch Hiểu Đồng vội tách ra, lúc đó vẻ mặt Dịch Hiểu Đồng vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực hồi lâu mới định thần lại. Vỗ về cái bụng đã nhô cao, nước mắt âm thầm lặng lẽ rơi trên má.