Không nhìn thấy người, Mộ Tu Kiệt vội lấy điện thoại ra bấm dãy số quen thuộc, điện thoại kết nối rất nhanh, nhưng lại không nghe được giọng nói thân quen mà là giọng nói cứng nhắc lặp đi lặp lại, “Thuê bao hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
“Tu Kiệt, con đã về rồi à, bay chuyến mấy giờ mà sao về sớm vậy?” Vu Phân Phương đi theo sau Mộ Tu Kiệt, nhìn thấy con mình về, vui mừng hỏi.
“Mẹ, Hiểu Đồng đâu?” Mộ Tu Kiệt quay đầu nhìn mẹ, biểu cảm đau khổ và luống cuống.
Vu Phân Phương sửng sốt, “Dịch Hiểu Đồng không ở trong đó sao? Lạ thật, bình thường giờ này là con bé đã dậy rồi” Nói thầm, đẩy Mộ Tu Kiệt ra tìm kiếm trong phòng.
“Tối qua Dịch Hiểu Đồng có về không mẹ?” Nắm bả vai Vu Phân Phương, Mộ Tu Kiệt vội vàng hỏi.
“Đương nhiên là có về” Vu Phân Phương nhìn anh kỳ quái, sao bà cảm thấy Mộ Tu Kiệt hôm nay có vẻ là lạ.
“Vậy cô ấy đi ra ngoài lúc nào?” Có lẽ anh vẫn kịp đuổi theo cô, Mộ Tu Kiệt đoán trong lòng.
“Cái gì mà đi ra ngoài lúc nào? Dịch Hiểu Đồng không ở trong phòng sao?” Bà kéo Mộ Tu Kiệt ra rồi nghiêng người đi vào, không có, đúng là không có người. Bà lầm bầm tự nói một mình, “Kỳ lạ, sớm như vậy mà con bé đã đi đâu?”
“Mẹ cũng không biết cô ấy đi đâu” Mộ Tu Kiệt nản lòng, lời định nói với mẹ nhưng cuối cùng lại thành tự nói với chính mình. Xoay người dựa vào cánh cửa, đau đớn nhắm chặt mắt, hai tay nắm chặt.
“Đây là cái gì?” Vu Phân Phương tinh mắt thấy một tờ giấy trên bàn trang điểm, càng xem ánh mắt càng trừng lớn, lập tức vọt ngay tới trước mặt Mộ Tu Kiệt, hỏi, “Thế này là thế nào?”
Mộ Tu Kiệt cầm lấy tờ giấy trên tay mẹ, trên đó chỉ viết một câu đơn giản, nhưng dòng chữ ngắn gọn dễ hiểu ấy lại như đẩy Mộ Tu Kiệt xuống vực sâu vạn trượng, Mộ Tu Kiệt cảm thấy đầu óc trống rỗng, tất cả sức lực đều bị rút hết, tờ giấy trên tay rơi xuống, trên giấy viết: Em đi rồi, Mộ Tu Kiệt, chúng mình ly hôn đi.
Ngồi trong phòng khách nhà Kiều Luyến, Dịch Hiểu Đồng đờ đẫn nhìn về phía trước, mắt vẫn còn hơi sưng đỏ.
Kiều Luyến bưng bát cháo trắng vừa nấu xong từ trong phòng bếp đi ra, nhìn Dịch Hiểu Đồng trên sô pha, bất đắc dĩ lắc đầu, gọi, “Hiểu Đồng, lại ăn chút gì đi”
Dịch Hiểu Đồng từ từ quay sang, nhìn Kiều Luyến, khóe miệng giật giật, gật đầu đứng lên đi về phía ấy.
Ăn cháo Kiều Luyến nấu, Dịch Hiểu Đồng chả rõ mùi vị ra sao, nhưng cô không muốn vì lý do này lại khiến Kiều Luyến lo lắng, nên cứ yên lặng ăn từng chút một.
“Tối qua… anh ta về giải thích với cậu thế nào?” Nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng Kiều Luyến vẫn hỏi ra miệng.
Tay múc cháo hơi ngừng lại, lắc đầu, bình tĩnh nói, “Anh ấy không về” Lại tiếp tục múc một thìa cháo đưa lên miệng ăn, giống như chẳng có việc gì.
“Không về? Cậu nói cái tên đáng chết đó không về?” Để bát cháo trên tay xuống bàn Kiều Luyến không kiềm chế được giận giữ nói.
Khóe miệng cười chua xót, Dịch Hiểu Đồng gật gật đầu, không nói gì.
“Đây, đây đúng là khinh người quá đáng mà, Mộ Tu Kiệt anh ta đang tính toán cái gì vậy? Anh ta muốn cậu phải làm sao? Thật quá đáng, thật sự là cặn bã, khốn kiếp…”. So với Dịch Hiểu Đồng, Kiều Luyến tức giận thấy rõ, nếu hiện giờ Mộ Tu Kiệt ở đây, có lẽ cô sẽ xông lên cho anh ta mấy cái tát rồi đạp cho anh ta mấy đạp. Sau khi mắng Mộ Tu Kiệt từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài mấy lượt, Kiều Luyến nghiêm mặt, nghiêm túc nói với Dịch Hiểu Đồng, “Hiểu Đồng, cậu bỏ anh ta đi, loại đàn ông như vậy không có cũng được”
“Cậu không đi làm sao, bị muộn rồi” Dịch Hiểu Đồng không trả lời, nói sang chuyện khác.
“Hôm nay tớ xin nghỉ phép, ở nhà với cậu”. Dịch Hiểu Đồng như vậy, cô đi làm cũng không yên lòng.
“Chẳng phải bây giờ tớ đang rất tốt ư, không cần lo cho tớ, cậu cứ đi làm đi” Dịch Hiểu Đồng cười nhẹ nói.
“Cậu thật sự không sao chứ?” Kiều Luyến hoài nghi nhìn Dịch Hiểu Đồng.
“Thật mà” Dịch Hiểu Đồng cố gắng nở nụ cười để cô ấy yên tâm.
“Cậu không cần phải cố cười, trông còn khó coi hơn khóc” Kiều Luyến tức giận nhìn cô, nhíu mày, dặn dò, “Vậy cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tớ sẽ gọi điện về”
“Ừ, tớ đợi, cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận” Dịch Hiểu Đồng gật đầu cam đoan.
Kiều Luyến nửa tin nửa ngờ gật đầu, ăn xong bữa sáng rồi vội vàng đến công ty.
Dịch Hiểu Đồng gọi điện xin nghỉ làm, tự nhủ mình không nên suy nghĩ nhiều, cần nghỉ ngơi cho tốt, nhưng thật sự có thể không nghĩ gì ư? Cô không biết nữa.
Trước giờ vào làm vài phút, Kiều Luyến vội vội vàng vàng chạy tới, lại bị Mộ Tu Kiệt chặn trước cửa.
“Anh tới đây làm gì?” Trông thấy Mộ Tu Kiệt ,Kiều Luyến cực kỳ tức giận, chỉ muốn đi đến thay Dịch Hiểu Đồng đánh cho anh ta một trận.
“Hiểu Đồng ở đâu?” Không nhiều lời, lập tức hỏi vào vấn đề chính, anh biết Dịch Hiểu Đồng vốn không có nhiều bạn bè, hơn nữa có thể tìm cũng chỉ có một mình Kiều Luyến, giờ điện thoại không gọi được, anh có thể đi đâu tìm cô đây, thế nên cũng chỉ biết tìm đến Kiều Luyến.
“Aizz, thật là buồn cười, bà xã anh ở đâu thì có liên quan gì đến tôi?” Kiều Luyến cười nhạt.
Hai tròng mắt sâu nhìn chằm chằm vào Kiều Luyến, nghe khẩu khí của cô, Mộ Tu Kiệt càng thêm khẳng định Kiều Luyến nhất định biết tin tức của Dịch Hiểu Đồng.
“Để tôi nói chuyện với Dịch Hiểu Đồng, mọi chuyện không phải như hai người nghĩ đâu” Biết bản thân đuối lý, Mộ Tu Kiệt chỉ còn cách hạ mình năn nỉ.
“Hừ” Kiều Luyến hừ lạnh, “Mộ tiên sinh, Tổng giám đốc Mộ, đừng quên là chúng tôi không suy đoán vô căn cứ, là chúng tôi tận mắt nhìn thấy, chứ không vu oan cho anh”
“Không phải như vậy, cô hãy để tôi gặp Dịch Hiểu Đồng, tôi sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện với cô ấy, cô ấy nghe xong sẽ hiểu” Mộ Tu Kiệt nói.
“Hừ, giải thích, vì sao tối qua không giải thích đi, nếu đúng như anh nói, vì sao tối qua không nói rõ ràng trước mặt Dịch Hiểu Đồng và cô ta? Anh có biết hôm qua Dịch Hiểu Đồng đã đợi anh cả một đêm không, sáng sớm tới tìm tôi hai mắt đều sưng đỏ, bây giờ anh mới đến để giải thích, không phải là đã quá muộn rồi sao?” Kiều Luyến có phần kích động, càng nói càng lớn tiếng, trợn mắt lườm anh, biểu cảm giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Tối qua tôi có việc đột xuất” Mộ Tu Kiệt ảo não nói, tối qua lúc đưa Tô Tuyết về anh đã nghĩ về nhà sẽ lập tức giải thích rõ ràng với Dịch Hiểu Đồng, nhưng tình hình vốn đang chuyển biến tốt thì đột nhiên Tô Tuyết vừa khóc vừa cười ôm lấy anh nhất quyết không cho anh đi, cứ như thế náo loạn cả một đêm, đến gần sáng mới mệt dần mà ngủ thϊếp đi, đợi cô ấy ngủ anh liền vội vàng trở về, nhưng vẫn chậm một bước, Dịch Hiểu Đồng đã bỏ đi.
“Anh không cần phải giải thích với tôi, giữ cái lý do đó mà đi lừa cô ta, Hiểu Đồng sẽ không gặp anh, vài ngày nữa tôi sẽ mang đơn ly hôn Dịch Hiểu Đồng viết qua cho anh ký” Kiều Luyến lạnh lùng nói.
“Tôi không đồng ý ly hôn với Dịch Hiểu Đồng” Mộ Tu Kiệt cũng lạnh lùng nhìn lại Kiều Luyến, khí thế mạnh mẽ khiến Kiều Luyến có chút sợ hãi.
Kiều Luyến bĩu môi lên tiếng, “Anh nói không đồng ý là xong chắc, anh nghĩ bây giờ là thời đại nào rồi, cưới một người về nhà, ở bên ngoài lại bao nuôi thêm vài người nữa, tôi nói cho anh biết, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, luật hôn nhân Trung Quốc đã quy định chế độ một vợ một chồng, anh không làm hoàng đế cổ đại được đâu”
Mộ Tu Kiệt cố nén bất mãn trong lòng, lạnh lùng nói, “Nói cho tôi biết Dịch Hiểu Đồng ở đâu, đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, tự chúng tôi sẽ xử lý, không cần một người ngoài như cô phải tham gia vào”
“Ha, đã là chuyện giữa vợ chồng hai người, vậy anh không thấy vợ mình lại đến tìm tôi làm gì, người ngoài như tôi thì biết cái gì” Kiều Luyến cười lạnh.
“Cô…” Mộ Tu Kiệt chán nản, nắm chặt hai tay.
“Xin lỗi nhé, tôi còn vội đi làm, không có thời gian tiếp chuyện anh, Tổng giám đốc Mộ” Không nhiều lời thêm nữa, Kiều Luyến đi lướt qua anh vào tòa cao ốc văn phòng.
Mộ Tu Kiệt mím môi, hai tay nắm thành quyền, đau đớn nhắm chặt mắt, nặng nề hít vào một hơi, vừa xoay người định vào xe thì thấy cách đó mấy mét, Cung Hiên lạnh lùng đứng nhìn anh.
Tiến lên, lúc đi ngang qua Mộ Tu Kiệt liền dừng lại, nói, “Hẳn là anh còn nhớ rõ lời tôi nói lúc trước, nếu anh làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ đoạt lấy cô ấy từ bên cạnh anh”
Tức giận khiến Mộ Tu Kiệt không kiểm soát được, đi đến hung hăng túm cổ áo Cung Hiên, nghiến răng nói, “Tôi nói rồi, anh vĩnh viễn không có cơ hội đó đâu”
Cung Hiên gạt mạnh hai tay đang nắm cổ áo mình ra, “Cơ hội này là anh cho tôi” Nói xong đi qua Mộ Tu Kiệt.
Mộ Tu Kiệt tức giận đấm vào cửa xe, chuyện Dịch Hiểu Đồng đã làm anh buồn bực không thôi, bây giờ lại thêm mấy lời của Kiều Luyến và khıêυ khí©h từ Cung Hiên khiến Mộ Tu Kiệt kích động muốn gϊếŧ người. Nhưng anh biết những điều này chẳng giải quyết được vấn đề gì, hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại, nghĩ tới những lời của Kiều Luyến, cô ta nói Dịch Hiểu Đồng đã đợi anh cả một đêm, buổi sáng đến tìm cô ta mà hai mắt sưng đỏ, thế này không phải ý là hiện tại Dịch Hiểu Đồng đang ở nhà cô ta sao? Mặc kệ có đúng hay không anh đều phải đi xem thế nào, nghĩ vậy, không chờ đợi thêm, nhanh chóng lên xe rời đi.
Dịch Hiểu Đồng nằm trên giường, cô rất mệt, cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, hôm qua cả đêm không ngủ, gần đây cũng hay ngủ không yên giấc, nhưng hiện giờ lại không hề buồn ngủ chút nào, mở mắt nhìn trần nhà một hồi lâu mới hơi hơi buồn ngủ, đang mơ mơ màng màng thì chuông cửa bỗng vang lên, vừa cấp bách vừa dữ dội.
Không nghĩ nhiều, cho rằng có người đến tìm Kiều Luyến có việc gấp, Dịch Hiểu Đồng kéo lê thân hình mệt mỏi, huyệt thái dương đau như búa bổ, đầu óc vẫn còn mơ hồ, đi ra mở cửa, chưa kịp nhìn người tới là ai đã ngã vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc, mùi hương quen thuộc kia làm Dịch Hiểu Đồng tỉnh táo phần nào, sao anh lại ở đây? Cô thầm hỏi trong lòng.