Nghe Dịch Hiểu Đồng nói Mộ Tu Kiệt mới giảm bớt lực ôm, nhưng vẫn không buông cô ra.
“Tu Kiệt, anh… Làm sao vậy?” Dịch Hiểu Đồng mặc cho anh ôm lấy, cúi đầu ghé vào bên tai anh hỏi.
Mộ Tu Kiệt lắc đầu, chỉ lẳng lặng ôm cô, hưởng thụ ấm áp trên người cô, giờ khắc này anh đặc biệt cần cô bên cạnh.
Mộ Tu Kiệt không nói, Dịch Hiểu Đồng cũng không mở miệng hỏi nhiều, yên lặng để anh ôm, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng anh giống như đang an ủi một đứa trẻ.
Trên bàn ăn mọi người im lặng dùng bữa sáng, lúc Dịch Hiểu Đồng nói với Mộ Tu Kiệt muốn ra ngoài làm việc, Mộ Tu Kiệt cũng chỉ tùy tiện đáp lại một tiếng, Dịch Hiểu Đồng thậm chí còn hoài nghi có phải anh không nghe rõ. Vu Phân Phương và dì quản gia trao đổi ánh mắt, không nói thêm gì.
Về chuyện tối qua, sau đó Mộ Tu Kiệt không nhắc lại, Dịch Hiểu Đồng cũng không phải người nhiều chuyện, anh không nói cô cũng không hỏi. Cô bắt đầu nhận ra rằng hai người nói chuyện càng ngày càng ít, những chuyện Mộ Tu Kiệt giấu diếm lại ngày một nhiều, có đôi khi rảnh rỗi cô không thể kiềm chế được mình suy nghĩ miên man, cô không muốn tự tay hủy hoại hạnh phúc giữa hai người, vậy nên đó cũng là một trong những nguyên nhân mà cô ra ngoài làm việc.
Chiều hôm ấy, Dịch Hiểu Đồng nhận được thông báo phỏng vấn đầu tiên, đối phương là nhân viên kế toán của một văn phòng luật, chức vụ Dịch Hiểu Đồng ứng tuyển là thư ký, nhưng đối phương xem hồ sơ thấy trước đây Dịch Hiểu Đồng đã được đào tạo chuyên ngành, nên tuyển thẳng Dịch Hiểu Đồng vào vị trí trợ lý kế toán. Vốn dĩ người trợ lý kế toán trước đây ở văn phòng luật vì kết hôn mà từ chức, lại thêm gần đây công việc ở văn phòng luật ngày càng bận, cho nên không hỏi nhiều, nhìn chuyên ngành của Dịch Hiểu Đồng và qua phỏng vấn trực tiếp liền nhận Dịch Hiểu Đồng vào vị trí này.
Ngày đầu tiên Dịch Hiểu Đồng đi làm, gặp Sơn Trạch trong văn phòng, cô không thể không cảm thán Thượng Hải thật quá nhỏ bé, nhưng không phải Sơn Trạch nên làm việc ở Cung thị sao? Sao lại xuất hiện ở đây, vừa rồi còn nghe người ở phòng khác gọi anh là kế toán Trạch, đây là tình huống gì?
“Thật không nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp lại thế này”. Trong quán Starbucks dưới lầu, Sơn Trạch và Dịch Hiểu Đồng ngồi đối diện nhau.
Dịch Hiểu Đồng cười cười, “Đúng vậy, Thượng Hải thật nhỏ bé”. Không xa lạ cũng không thân mật, giống như một người bạn bình thường đã lâu không gặp.
“Em… Dạo này em sống tốt chứ?” So với Dịch Hiểu Đồng, Sơn Trạch có vẻ không được tự nhiên.
“Ừm, em rất tốt” Dịch Hiểu Đồng gật gật đầu, nhấp một ngụm cà phê, hỏi, “Sao anh lại làm ở chỗ này?”. Theo lý mà nói anh là con rể Cung thị, trước đây là Phó tổng Cung thị, không có lý do gì hiện giờ lại chạy đến đây làm một nhân viên kế toán nho nhỏ của một văn phòng luật.
Sơn Trạch cười tự giễu, “Anh và Khả Huyên thỏa thuận ly hôn rồi”
Dịch Hiểu Đồng trừng lớn mắt nhìn anh, có chút bất ngờ, hồi lâu mới mở miệng hỏi, “Là vì liên quan đến em sao?”
Sơn Trạch lắc đầu, “Không liên quan đến ai hết, là vấn đề của anh, anh kết hôn với cô ấy nhưng lại không thể cho cô ấy tình yêu, cuộc hôn nhân của bọn anh thành ra như vậy, phần lớn trách nhiệm thuộc về anh, cũng sau khi ly hôn anh mới biết, thì ra chẳng phải Khả Huyên đanh đá hay ngang ngạnh, chỉ là cô ấy dành nhiều tình cảm cho anh nhưng lại không được đáp lại”
Dịch Hiểu Đồng không biết nên nói gì, chỉ yên lặng ngồi nghe và uống cà phê.
“Có lẽ lúc trước nếu không phải anh toan tính thiệt hơn thì chúng ta hôm nay cũng sẽ không chỉ ngồi đối mặt uống cà phê như thế này” Sơn Trạch nhìn chằm chằm Dịch Hiểu Đồng, ánh mắt nóng rực.
Dịch Hiểu Đồng đương nhiên cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, cô mỉm cười, “Bây giờ còn nói vậy làm gì” Lẩn tránh ánh mắt nóng rực của anh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy, có một số việc đã bỏ lỡ chính là bỏ lỡ” Ánh mắt ảm đạm, Sơn Trạch có phần mất mát nói. Nếu lúc trước bản thân không vì cái gọi là thành công kia, thì anh tin chắc rằng hai người sẽ đi rất xa, nhưng trên đời này không có ‘nếu’, hiện tại bên cạnh cô đã có một người đàn ông xuất sắc như vậy, bản thân mình dù có phấn đấu 10 năm hay 20 năm cũng không đạt được. Lúc trước là tự mình đẩy cô ra xa, bắt đầu từ khi đó anh đã sớm mất đi tư cách có được cô.
“Một ly này chúc công việc của chúng ta về sau thuận lợi” Sơn Trạch giơ tách cà phê, mỉm cười nhìn Dịch Hiểu Đồng.
“Sau này vẫn cần phải học hỏi, xin học trưởng chỉ giáo nhiều hơn” Dịch Hiểu Đồng bưng tách cà phê lên, nhẹ nhàng chạm cốc với anh, chớp chớp mắt, dí dỏm nói.
Công việc hết thảy đều tiến triển thuận lợi, Sơn Trạch lấy thân phận học trưởng và tiền bối giúp cô rất nhiều, nên chỉ trong thời gian ngắn cô đã thích ứng được với công việc ở văn phòng luật. Hai ngày nay Mộ Tu Kiệt đi công tác, không gặp cô nói chuyện, chỉ gọi điện thoại nói là phải đi gấp, anh không nói nhiều, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn anh ra ngoài cẩn thận một chút, chú ý giữ gìn sức khỏe.
Dịch Hiểu Đồng tự nhủ hết lần này đến lần khác rằng, đừng suy nghĩ nữa, công việc lúc này rất nhiều, bận rộn sẽ giúp mình không có thời gian dư thừa nghĩ đến những chuyện không vui, chỉ là khi đêm về, nhìn vị trí bên cạnh, hoảng loạn và bất an trong lòng cứ lớn dần lớn dần, càng tích càng nhiều, càng ngày càng lớn, cô cho rằng mình rất kiên cường, thế nhưng cô lại không nhớ rõ mình tỉnh giấc lần này là lần thứ mấy, trên gối ẩm ướt một mảng.
Sờ lên những vệt nước mắt đã khô, Dịch Hiểu Đồng vừa định xuống giường thì điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, cô hơi bất ngờ vì Kiều Luyến gọi điện sớm như vậy.
“Cô bé, hôm nay có rảnh không, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm” Giọng nói lanh lảnh của Kiều Luyến truyền đến từ bên kia điện thoại.
“Tiểu thư à, cô muốn mời tôi ăn sáng sao?” Dịch Hiểu Đồng buồn cười nói, nào có ai mới sáng sớm đã hẹn người ta ăn cơm, nếu là bữa sáng thì cũng quá là không có thành ý.
“Hì hì, hôm nay tớ hơi bận, sợ để sau lại quên” Kiều Luyến ở bên kia điện thoại cười ngây ngô.
“Tối nay nhé, thời gian địa điểm cho cậu chọn”. Hiện giờ cô đã đi làm, ban ngày đương nhiên là không có thời gian.
“Ok, cậu nhớ gọi điện nhắc tớ, tớ sợ tớ bận rồi lại quên mất”
“Té ra cậu gọi điện sớm vậy là để dặn tớ nhắc cậu hả?” Dịch Hiểu Đồng nhịn không được trộm liếc mắt xem thường, cô hoài nghi rốt cuộc Kiều Luyến đang bận cái gì chứ.
“Chính xác, thật thông minh. Được rồi, giờ tớ không cản trở vợ chồng cậu ân ân ái ái nữa, buổi tối nhớ nhắc tớ, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu” Nói xong cũng không đợi Dịch Hiểu Đồng trả lời, điện thoại đã bị ngắt.
Cúp máy, Dịch Hiểu Đồng nhìn sang chỗ nằm bên cạnh, nghĩ đến câu nói của Kiều Luyến trước khi gác máy, nở một nụ cười chua xót.
Dịch Hiểu Đồng không biết Kiều Luyến tìm mình có chuyện gì, sau khi tan tầm liền thu dọn này nọ rồi gọi điện thoại cho cô ấy, hai người hẹn nhau ở một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc. Dịch Hiểu Đồng đến trước chờ Kiều Luyến, theo lý mà nói thì kinh doanh thịt nướng vào mùa nóng không phù hợp cho lắm, nhưng nhờ có sự hỗ trợ của điều hòa và các sản phẩm công nghệ cao nên việc làm ăn quanh năm vẫn rất tốt.
Dịch Hiểu Đồng uống nước dâu ướp lạnh, đọc tin nhắn Mộ Tu Kiệt vừa gửi tới, nội dung rất đơn giản, chỉ là hỏi thăm rồi dặn cô chú ý sức khỏe, gần như mỗi ngày anh đều gửi, nhưng Dịch Hiểu Đồng chưa từng trả lời, lại không nhịn được mà đọc đi đọc lại.
Kiều Luyến hùng hục chạy tới, trán mướt mồ hôi, trong tay còn cầm mấy cái túi to túi nhỏ. Mông còn chưa chạm ghế đã với lấy cốc nước dâu ướp lạnh Dịch Hiểu Đồng chưa uống xong tu một ngụm hết sạch, sau đó thoải mái thở hắt ra, “Mệt chết mất”
“Cậu vừa đi đâu vậy?” Dịch Hiểu Đồng có chút kinh ngạc nhìn cô ấy.
“Kết hôn thật không phải chuyện đơn giản” Cẩn thận để mấy cái túi lớn túi nhỏ sang ghế bên cạnh, Kiều Luyến buồn bực nói.
“Cậu và Tiểu Thôi chuẩn bị kết hôn?” Dịch Hiểu Đồng trừng mắt ngạc nhiên hỏi.
“Bên nhà anh ấy hi vọng chúng tớ kết hôn sớm một chút, cứ thúc giục, gia đình tớ bên này cũng không phản đối, chúng tớ định tổ chức trong hè này, dù gì cũng là chuyện sớm muộn” Kiều Luyến nói xong, trên mặt hiện lên vẻ thẹn thùng con gái.
“Vậy chúc mừng cậu, sắp thành phụ nữ có chồng rồi” Dịch Hiểu Đồng nhiệt tình chúc mừng cô ấy.
Kiều Luyến tức giận trợn mắt, “Hừ, tớ có hơi hối hận, mua đồ kết hôn này nọ thật sự là quá mệt, trời lại còn nóng như vậy, suýt chút nữa làm tớ nghẹt thở mà chết”
“Chuyện này vừa mệt mỏi lại vừa hạnh phúc, tất cả đều đáng giá” Dịch Hiểu Đồng trấn an.
“Lúc trước cậu kết hôn cũng như vậy à, sao tớ cứ cảm thấy chuyện kết hôn của những người khác đều rất đơn giản, giống như tớ đi mua sắm vậy”
“Chúng tớ… Chúng tớ chỉ đi đăng ký kết hôn thôi” Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Dịch Hiểu Đồng có phần ảm đạm, miệng cười chua xót.
Kiều Luyến không phát hiện Dịch Hiểu Đồng có gì khác thường, “Tớ thấy chúng tớ cũng trực tiếp đi đăng ký là được rồi”
Dịch Hiểu Đồng cười hỏi, “Định ngày rồi sao?”
"Ừ, là ngày mùng một tháng mười, đến lúc đó cậu phải làm phù dâu cho tớ”. Đây mới là mục đích cuối cùng cô hẹn Dịch Hiểu Đồng hôm nay.
“Chắc chắn rồi” Dịch Hiểu Đồng cam đoan.
Lúc hai người ra khỏi nhà hàng thịt nướng đã là 8 giờ tối, hơi nóng ban ngày cũng tan dần, gió mát thổi tới, so với ban ngày nóng bức khó chịu thì thời tiết hiện giờ rất mát mẻ.
Dịch Hiểu Đồng giúp Kiều Luyến xách một ít đồ, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Chỉ là chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra bất ngờ, nó đến rất đột ngột, khi bạn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đã bị ngay một đòn trí mạng.
Đi qua một nhà hàng Pháp sang trọng, Dịch Hiểu Đồng dừng bước. Nhìn đôi tình nhân đang tay nắm tay kia, dưới chân như đeo hai khối đá lớn, không thể nhúc nhích, tuy rằng trước đó có hoài nghi, có phỏng đoán, nhưng hiện tại tận mắt chứng kiến, Dịch Hiểu Đồng cảm thấy máu toàn thân như đông cứng lại, tay chân lạnh lẽo, ngực như bị ai đánh mạnh một quyền, cô đau đến không thở được.
“Hiểu Đồng…” Mộ Tu Kiệt trợn mắt há hốc mồm nhìn Dịch Hiểu Đồng, thấy sắc mặt cô dần tái nhợt, anh muốn đi tới ôm cô vào lòng, nhưng vừa nhấc chân lên mới nhớ cánh tay mình đang bị một người khác thân thiết kéo đi.