Thời tiết tháng sáu có phần nóng bức, người qua đường đều mặc áo cộc tay hoặc váy thay vì áo dài. Dịch Hiểu Đồng mặc một bộ váy chiffon màu lam nhạt, sang trọng nhưng vẫn nhã nhặn.
Gần đến giờ tan tầm, lượng xe cộ trên đường bỗng chốc tăng thêm rất nhiều, ánh chiều tà phủ kín bầu trời Thượng Hải một mảnh đỏ rực.
Dịch Hiểu Đồng lơ đãng đi trên đường, cô vừa đến ‘Mộ Dương’ nhưng không gặp Mộ Tu Kiệt, thư ký Lưu nói giữa trưa anh nhận được một cuộc điện thoại liền vội vàng đi ra ngoài, ngay cả cuộc họp quan trọng buổi chiều cũng hủy. Gọi di động cho anh cũng chỉ nghe được giọng của tổng đài, Dịch Hiểu Đồng không biết là xảy ra chuyện gì, có điều chắc hẳn anh đã quên mất cuộc hẹn tối nay của hai người.
Cô không muốn về nhà, cứ dọc theo ngã tư đường theo dòng người tan tầm đi thẳng về phía trước, tâm trạng của cô có chút rối loạn, không khống chế được mà hồi tưởng lại cuộc điện thoại hôm qua, cô đoán người phụ nữ đó tên “Tuyết Nhi”. Cô không biết Mộ Tu Kiệt bắt đầu thay đổi từ khi nào, nếu không có cuộc điện thoại hôm qua thì cô nghĩ bây giờ mình vẫn còn đắm chìm trong niềm hạnh phúc mà anh mang lại. Đáng ra cô nên hỏi rõ Mộ Tu Kiệt, nhưng cô lại không có đủ can đảm để mở miệng.
Không biết đã đi bao lâu, cũng không biết đã đi qua bao con phố, đột nhiên Dịch Hiểu Đồng dừng lại trước một tiệm áo cưới, đứng ở ngoài nhìn manocanh mặc áo cưới bên trong tủ kính, Dịch Hiểu Đồng lúc này mới nhớ bản thân tuy là đã kết hôn nhưng lại chưa từng mặc váy cưới, lúc trước bởi vì Mộ Tu Kiệt không muốn công khai nên hai người chỉ đến cục dân chính đăng ký kết hôn, ngay cả hôn lễ cũng không tổ chức. Dịch Hiểu Đồng bất giác đưa tay về phía tủ kính, người ta nói đời người con gái đẹp nhất là khi khoác trên mình chiếc váy cưới, vậy mà cô lại để lỡ mất thời khắc xinh đẹp nhất của mình.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, làm gián đoạn những suy nghĩ của Dịch Hiểu Đồng, lấy điện thoại trong túi ra, là Mộ Tu Kiệt gọi. Cô hơi do dự nhưng cuối cũng vẫn ấn nút nghe.
Không đợi Dịch Hiểu Đồng mở miệng, ở đầu dây bên kia Mộ Tu Kiệt đã giành nói trước, “Hiểu Đồng, đột nhiên anh gặp phải một khách hàng khó tính, giờ không thể bỏ đi được”
Dịch Hiểu Đồng xoay người sang chỗ khác nhìn trời tối dần, ánh đèn xe cộ qua lại trên đường loang loáng có phần chói mắt, một chiếc xe hơi màu xám bạc từ từ dừng lại bên đường.
“Không sao đâu anh, công việc quan trọng hơn, hôm khác chúng mình đi ăn cũng được” Dịch Hiểu Đồng nhàn nhạt đáp lời. Cô không biết lời Mộ Tu Kiệt nói có phải thật hay không, nhưng cô tự nhủ mình phải tin tưởng anh.
“Anh xin lỗi” Mộ Tu Kiệt bỗng nói vậy, giọng điệu tràn ngập áy náy.
Anh nói xin lỗi khiến Dịch Hiểu Đồng vô cùng ngạc nhiên, cảm giác bất an trong lòng càng tăng thêm. Cô có phần bối rối, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu, đành dùng tiếng cười để che giấu lúng túng, cố gắng để anh không nhận ra sự khác thường của mình, cười mắng, “Đồ ngốc, sao anh tự nhiên lại nói vậy, lúc nào rảnh rỗi ở bên em nhiều là được rồi”
“Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, anh nhất định sẽ dành thì giờ để ở bên em, đến lúc đó chúng mình ra nước ngoài một chuyến, bây giờ anh mới phát hiện hóa ra chúng mình chưa đi du lịch lần nào cả” Mộ Tu Kiệt thở dài tự trách.
“Được rồi, chuyện đó tính sau” Dịch Hiểu Đồng chuyển đề tài, “Tối anh uống ít rượu thôi, nhớ về sớm”
“Ừ, anh biết rồi” Mộ Tu Kiệt trả lời.
Dịch Hiểu Đồng nghe thấy bên kia có tiếng người gọi anh, hai người vội vàng ngắt điện thoại. Nhìn màn hình di động lại chuyển màu đen, Dịch Hiểu Đồng thở dài, trước khi gác máy cô nghe thấy ở đầu dây bên kia có người gọi anh, cô nhớ được giọng nói đó, cùng với giọng nói trong điện thoại hôm qua đều là một người. Dịch Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ tối, cố nén giọt lệ đang trực trào ra nơi khóe mắt.
Di động trong tay lại vang lên lần nữa, Dịch Hiểu Đồng cúi đầu xem điện báo là Cung Hiên gọi, có hơi bất ngờ.
“Đứng trước cửa hàng áo cưới như thế không sợ người khác hiểu nhầm sao? Đừng quên cô là người phụ nữ đã kết hôn” Lời nói của Cung Hiên xuyên qua sóng điện truyền tới.
Dịch Hiểu Đồng theo bản năng quay đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy anh. Dịch Hiểu Đồng xấu hổ cười cười, lắc đầu.
Cửa chiếc xe hơi màu xám bạc bên đường bị mở ra, Cung Hiên ngắt điện thoại, mỉm cười đưa tay vẫy cô.
Dịch Hiểu Đồng dở khóc dở cười tắt điện thoại, đi về phía anh, “Thật trùng hợp”
“Ừm, thật trùng hợp” Cung Hiên gật đầu nói, “Lên xe đi”
“Không được, tôi phải về” Nhìn đồng hồ, Dịch Hiểu Đồng từ chối.
Dịch Hiểu Đồng cự tuyệt khiến Cung Hiên giận dữ, trừng mắt, “Tôi không ăn tươi nuốt sống cô đâu”
“Tôi… Tôi không có ý đó” Dịch Hiểu Đồng nhỏ giọng giải thích, đối với Cung Hiên, cô luôn có chút sợ hãi, có lẽ vì lúc trước anh là sếp của cô, hơn nữa hồi còn làm việc dưới quyền người này cô cũng đã chịu không ít khiển trách.
Cung Hiên nhìn cô, lại ngồi vào xe, Dịch Hiểu Đồng bĩu môi, đành phải lên xe.
Dịch Hiểu Đồng nói địa chỉ, quay đầu chăm chú nhìn cảnh vật vụt qua bên ngoài.
Cung Hiên quay sang nhìn cô hỏi, “Tâm trạng không tốt?”
“Hả…” Dịch Hiểu Đồng sửng sốt, lập tức lắc đầu phủ nhận.
Thấy cô không muốn nói, Cung Hiên cũng không hỏi nhiều, nhìn phía trước chuyên tâm lái xe. Cuối cùng dừng lại trước một tiệm bán cá vàng, quay sang nói với cô, “Xuống xe”
Dịch Hiểu Đồng định thần lại, nhìn nhìn, nghi hoặc hỏi, “Còn chưa tới nơi mà?”
“Bảo cô xuống thì cứ xuống đi, không phải hỏi nhiều”. Tắt máy, mở cửa xe, Cung Hiên đi xuống trước, đi vào tiệm bán cá vàng.
Dịch Hiểu Đồng cũng không kịp nghĩ nhiều, tháo dây an toàn xuống xe đuổi theo anh.
“Cung tổng, anh muốn mua cá?” Nhìn Cung Hiên đi tới đi lui trong tiệm, Dịch Hiểu Đồng mở miệng hỏi.
Cung Hiên dừng bước, nghiêm túc nhìn cô, đột nhiên hỏi, “Cô còn là nhân viên của tôi sao?”
“Hả?” Dịch Hiểu Đồng không hiểu, chỉ sững sờ lắc đầu. Từ 3 tháng trước cô đã không còn là nhân viên của Tân Nhã, đơn từ chức cũng là tự tay nộp cho anh.
“Vậy sao gọi tôi là Cung tổng, tôi không có tên à?” Cung Hiên tức giận trừng mắt nhìn cô, nói xong lại xoay người chăm chú xem các loại cá ở đây, giống như tỉ mỉ nghiên cứu cái gì đó.
Dịch Hiểu Đồng nhìn anh kì quái, dứt khoát đi theo sau anh không nói thêm gì, tránh nói nhiều sai nhiều.
Cuối cùng Cung Hiên chọn lấy hai con, theo chủ tiệm nói, nó tên là cái gì mà cá vàng mắt lồi mười hai điểm đỏ, nghe nói, là bởi vì thân cá màu trắng bạc, ở hai bên vây ngực, hai bên vây bụng, hai bên mắt, bốn cái đuôi và vây lưng, và cả môi, tổng cộng mười hai điểm đỏ nên có tên như vậy. Nhưng chỗ trắng thì trắng tinh, chỗ đỏ thì diễm lệ, xinh xắn vô cùng. Đó là loài cá vàng khá có giá trị.
Cung Hiên mua thêm một hộp nhựa trong suốt, mấy cây rong cỏ và một túi thức ăn cá vàng, lấy cả mấy thứ đi kèm, Cung Hiên mang hai con cá vàng đi ra khỏi cửa hàng.
Ra đến cửa liền đưa cá cho Dịch Hiểu Đồng, sau đó không nói gì, cứ thế vào xe khởi động rời đi.
Nhìn cá vàng trong tay Dịch Hiểu Đồng rất thích, khớe miệng bất giác mỉm cười, thuận miệng hỏi, “Anh mua tặng bạn gái à?”
Cung Hiên lườm cô một cái rồi lại nhìn về phía trước chăm chú lái xe, màn đêm vừa buông xuống, dòng xe cộ lưu thông trên đường vẫn còn đông, “Tôi nhớ có người nào đó đã nói cá vàng là vui vẻ nhất, bởi vì trí nhớ của chúng rất ngắn, bơi từ bên này sang bên kia đã quên luôn chuyện lúc trước, người đó còn nói chỉ cần nhìn cá vàng bơi là có thể quên hết những phiền não. Tôi thấy người đó tâm trạng không tốt, tôi nghĩ những con cá này có thể khiến cô ấy vui vẻ hơn” Cung Hiên trả lời thản nhiên. Vừa nãy nhìn cô đứng trước cửa hàng áo cưới, ngửa đầu lên, anh đã biết cô đang cố kìm nén để nước mắt không rơi. Anh cũng không hỏi rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nếu thế này có thể khiến cô vui vẻ hơn một chút thì cũng tốt.
Dịch Hiểu Đồng sững sờ, không tự nhiên đỏ mặt, những lời đó là cô nói, ngày ấy ở bên đường bị Cung Khả Huyên tát một cái, cô đến cửa hàng ngắm cá cảnh đã nói với anh, chỉ là Dịch Hiểu Đồng có hơi ngạc nhiên vì anh vẫn còn nhớ rõ.
Bất ngờ với sự chu đáo của anh, cũng kinh ngạc khi anh để ý như vậy, Dịch Hiểu Đồng mỉm cười gật gật đầu, chỉ cá vàng trong tay nói, “Cảm ơn anh, con cá này quả thực khiến tâm trạng tôi khá hơn rất nhiều”
Cung Hiên nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng lại không nói gì. Dọc đường hai người vẫn không tìm được chủ đề gì để trò chuyện, nhưng bầu không khí không còn ngượng ngập như lúc trước, Cung Hiên đưa Dịch Hiểu Đồng về thẳng tiểu khu, Dịch Hiểu Đồng xuống xe khách khí nói cảm ơn, sau đó cả hai tự về nhà mình.
Dịch Hiểu Đồng mang cá vàng đi vào nhà cũng đúng lúc Vu Phân Phương và dì quản gia vừa ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, hai bà đều biết tối nay Dịch Hiểu Đồng dùng bữa ở bên ngoài cùng Mộ Tu Kiệt, giờ lại thấy cô về, hiển nhiên là kinh ngạc.
“Sao giờ con đã về?” Vu Phân Phương hỏi.
Dịch Hiểu Đồng khẽ cười đáp, “Tối nay Mộ Tu Kiệt phải tiếp khách nên con về trước”. Đây là lời Mộ Tu Kiệt nói với cô, cô cũng thuận theo nói với hai bà như thế.
Vu Phân Phương gật đầu, quay sang bảo dì quản gia xới cơm cho Dịch Hiểu Đồng.
Đêm đó vẫn như hôm trước, Mộ Tu Kiệt về rất trễ, lúc ấy Dịch Hiểu Đồng đã ngủ, đây là lần đầu tiên Dịch Hiểu Đồng không đợi cửa anh. Tắm xong, Mộ Tu Kiệt dè dặt xốc một góc chăn lên, ôm lấy Dịch Hiểu Đồng từ phía sau, nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, “Anh xin lỗi”
Dịch Hiểu Đồng mở mắt nhìn căn phòng tối đen, cô vẫn chưa ngủ, chỉ là không muốn đối mặt với anh. Anh xin lỗi… Là có ý gì? Là vì anh đã phản bội nên xin lỗi cô sao? Dịch Hiểu Đồng từ từ nhắm mắt lại, một giọt lệ theo khóe mắt rơi xuống, thấm vào gối.
Vài ngày sau Mộ Tu Kiệt cũng đều như vậy, Dịch Hiểu Đồng biết anh đang bận rộn bên người phụ nữ khác, nhưng cô không hỏi, cô vẫn rất trân trọng niềm vui và niềm hạnh phúc mà mình đang có. Vấn đề chính là, bản thân đã phát hiện, làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, Dịch Hiểu Đồng bắt đầu có ý định trốn tránh Mộ Tu Kiệt, cô không đợi cửa anh, buổi sáng cũng luôn chờ Mộ Tu Kiệt đi làm mới thức dậy, thời gian hai người chạm mặt gần như không có. Có lẽ Mộ Tu Kiệt thật sự rất bận, anh cũng không để ý thấy sự thay đổi rất nhỏ này từ Dịch Hiểu Đồng.
Dịch Hiểu Đồng nhàm chán lật xem tiểu thuyết trong tay, vì thời gian này không có việc gì làm nên cô lại lôi ra đọc để gϊếŧ thời gian, mấy ngày nay cô cũng suy nghĩ có nên đi tìm việc làm lại hay không, trước đây là vì mang thai mới nghỉ việc, bây giờ… Đã không còn gì đáng ngại, có lẽ cô nên tìm việc một lần nữa.
“Gần đây con với Mộ Tu Kiệt có xích mích gì à?” Vu Nhân Phương tao nhã cắm hoa, bởi vì ở nhà rảnh rỗi nên bà đăng ký tham gia một lớp dạy cắm hoa nghệ thuật, dạo này toàn ở nhà loay hoay cắm thử, ngay cả chơi mạt chược cũng ít đi trông thấy.
Bàn tay lật trang sách hơi ngừng lại, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, khẽ trả lời, “Không đâu mẹ, mấy ngày nay Mộ Tu Kiệt bận việc công ty, con có muốn cãi nhau với anh ấy cũng chẳng có thời gian”
Buông cành hoa trong tay, Vu Phân Phương vẻ mặt nghiêm cẩn nhìn Dịch Hiểu Đồng nói, “Con thông cảm cho nó, một mình nó gánh vác cả một công ty lớn, lúc trước còn xảy ra chuyện như thế, khó tránh khỏi phải thận trọng hơn, có đôi lúc bởi vậy mà lạnh nhạt với con con cũng đừng quá so bì, chờ qua thời gian này rồi hai đứa ra ngoài đi chơi cho thoải mái”
“Mẹ, con đâu có nhỏ mọn như vậy” Vô tình nhắc đến chuyện này, Dịch Hiểu Đồng mới phát hiện cho dù chỉ nói một chút, nội tâm của mình cũng sẽ đau âm ỷ, để sách xuống, nhìn về phía Vu Nhân Phương, đổi đề tài, “Mẹ, con tính đi làm lại”
“Hả?” Đối với ý định của Dịch Hiểu Đồng, Vu Phân Phương có chút bất ngờ, “Như bây giờ không phải rất tốt sao?”. Nhíu mày, không đồng ý nói tiếp, “Dù sao con cũng là thiếu phu nhân Mộ gia, phu nhân tổng giám đốc ‘Kiến trúc Mộ Dương’ mà ra ngoài đi làm cũng không hay lắm”
“Chỉ là con muốn cuộc sống phong phú hơn một chút, đi làm cũng như lúc trước thôi, làm mấy công việc về sổ sách” Dịch Hiểu Đồng nói, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Vu Phân Phương nhìn cô, thấy cô nghiêm túc và kiên trì, đành thỏa hiệp, “Chuyện này… chờ Mộ Tu Kiệt về rồi bảo nó sắp xếp cho con một việc gì đấy ở công ty”
Dịch Hiểu Đồng nở nụ cười, “Con không hiểu về kiến trúc xây dựng, đến công ty cũng chẳng giúp được gì, chắc mẹ cũng không muốn mọi người ở công ty cười nhạo một kẻ cái gì cũng không biết chứ”
“Bọn họ làm sao có thể so với con, con là con dâu của Mộ gia, là vợ của Mộ Tu Kiệt, cho dù không biết thì có vấn đề gì, bọn họ ai dám ý kiến”
“Chính vì con là dâu Mộ gia nên đương nhiên con không thể làm mất mặt Mộ gia, ai cũng nghĩ con là một kẻ chẳng biết gì, vậy mặt mũi Mộ gia để vào đâu, mọi người sẽ bàn tán thế nào”
“Cái này…” Vu Nhân Phương cân nhắc trong lòng, bà biết Dịch Hiểu Đồng nói cũng không phải không có lý.
“Chỉ làm mấy việc sổ sách thôi mà mẹ, giống như lúc trước, con sẽ chú ý hành vi của mình, không làm chuyện gì khiến Mộ gia mất thể diện” Dịch Hiểu Đồng cam đoan với Vu Phân Phương.
“Mẹ, mẹ không có ý đó…” Vu Phân Phương đã không còn thành kiến với Dịch Hiểu Đồng, không đồng ý để cô ra ngoài làm việc chủ yếu vì không muốn cô mệt nhọc, hơn nữa bà cũng mong Dịch Hiểu Đồng sớm mang thai, giờ đã nhiều tuổi, chỉ luôn hi vọng có con cháu sum vầy, nhìn người ta khoe cháu trai, cháu gái đáng yêu, trong lòng bà không khỏi hâm mộ. Cho nên lúc trước khi Mộ Nhiên vừa xuất hiện bà liền… Vu Phân Phương vội vàng ngăn lại những suy nghĩ đó, “Thôi quên đi, quên đi, con đã muốn ra ngoài làm việc thì cứ thế mà làm”. Hoa cũng không cắm, buồn bực đứng dậy đi về phòng.
Dịch Hiểu Đồng nhìn bóng lưng Vu Nhân Phương rời đi, đóng lại cuốn sách còn chưa đọc hết, thật ra cô hiểu, từ trong tiềm thức cô làm vậy là để chuẩn bị cho tương lai sau này của mình.
Mấy ngày kế tiếp, Dịch Hiểu Đồng không đọc tiểu thuyết, nhanh chóng chuẩn bị hồ sơ lý lịch và đăng tin tìm việc trên Internet. So với mấy ngày trước Mộ Tu Kiệt dường như càng ‘bận’ hơn, lúc về luôn mang vẻ mệt mỏi.
Cuối cùng Dịch Hiểu Đồng cũng hoàn thành hồ sơ xin việc, cảm thấy hơi khô miệng, đưa tay cầm lấy cốc nước bên cạnh mới phát hiện nước trong cốc đã hết từ lúc nào, lại nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính, thì ra đã gần 12 giờ, thời gian trôi qua thật nhanh. Nhưng sao giờ này mà Mộ Tu Kiệt còn chưa về? Lắc lắc đầu cố không nghĩ đến anh nữa, khát quá rồi, đóng laptop, cầm cái cốc trên tủ đầu giường xuống giường.
Mở cửa ra mới biết bên ngoài đã tối đen như mực, bóng đèn ở cửa ra vào hay bật để đợi Mộ Tu Kiệt không biết ai đã bất cẩn tắt mất, Dịch Hiểu Đồng đi theo hành lang tối om ra cửa bật đèn lên, sau đó mới xoay người đi vào bếp.
Còn chưa tới phòng bếp, lúc đi qua thư phòng lại thấy cửa không đóng, một mùi khói thuốc nồng nặc xộc vào mũi, Dịch Hiểu Đồng nhíu mày, đẩy cửa đi vào, Mộ Tu Kiệt đứng bên cửa sổ quay lưng về phía cửa, trong tay kẹp điếu thuốc, Dịch Hiểu Đồng có thể nhìn thấy anh nhả ra từng ngụm từng ngụm khói trắng. Theo ánh trăng Dịch Hiểu Đồng còn thấy một đống tài liệu rơi trên sàn nhà. Anh sao vậy? Dịch Hiểu Đồng tự hỏi trong lòng.
Gõ nhẹ cánh cửa, bật điện trong phòng, xoay người nhặt đống văn kiện trên đất lên.
Mộ Tu Kiệt sững sờ nhìn Dịch Hiểu Đồng, hơi ngạc nhiên vì cô còn chưa ngủ, đau đớn nhắm chặt mắt, hôm nay anh thật sự rất mệt, trái tim cũng mệt.
Nhặt hết mọi thứ trên đất đứng lên, Dịch Hiểu Đồng đi đến gần Mộ Tu Kiệt, cầm lấy điếu thuốc trong tay anh dụi vào gạt tàn, cũng lúc này Dịch Hiểu Đồng mới phát hiện hóa ra gạt tàn đã đầy tàn thuốc, mày nhíu càng sâu.
Mộ Tu Kiệt đột nhiên ôm cổ Dịch Hiểu Đồng, ôm rất chặt như muốn đem cô hòa vào mình.
“Ưm” Dịch Hiểu Đồng bị đau kêu lên, tay vỗ nhẹ lưng anh hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Hiểu Đồng, thì ra sự việc không phải như anh nghĩ, anh đã cho rằng mình có quyền hận cô ấy, nhưng đến hôm nay gặp lại cô ấy anh mới biết chuyện năm đó anh cũng có một phần trách nhiệm, anh nên làm gì bây giờ… Anh nên làm gì bây giờ” Mộ Tu Kiệt nói không đầu không cuối, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, không biết làm thế nào phải đi hỏi người lớn.
Anh nói không đầu không cuối khiến Dịch Hiểu Đồng nghe không hiểu, Mộ Tu Kiệt ôm cô rất chặt, cô gần như không thở nổi, “Tu Kiệt… Anh ôm chặt quá, em… Em không thở được” Vỗ vỗ tay anh, Dịch Hiểu Đồng khó khăn nói.