“Hiểu Đồng, Tu Kiệt có nói tối nay về ăn cơm không?” Vu Phân Phương giúp dì quản gia bưng canh từ phòng bếp ra.
Dịch Hiểu Đồng nắm chặt điện thoại, vẫn còn khϊếp sợ vì những gì vừa nghe được qua điện thoại, một người phụ nữ nói Mộ Tu Kiệt là của cô ta, còn nghe thấy Mộ Tu Kiệt gọi cô ta là Tuyết Nhi rất thân thiết, cô còn nghe cô ta hỏi Mộ Tu Kiệt có yêu cô ta hay không, Mộ Tu Kiệt trả lời là có. Người phụ nữ đó là ai? Cô ta và Mộ Tu Kiệt có quan hệ gì? Dịch Hiểu Đồng tự hỏi trong lòng.
Vu Phân Phương dọn canh lên bàn, đợi mãi không thấy Dịch Hiểu Đồng trả lời, nghi hoặc nhíu mày gọi, “Hiểu Đồng?”
Chỉ thấy Dịch Hiểu Đồng ngơ ngác ngồi trên sô pha ở phòng khách, trên tay còn cầm điện thoại, sắc mặt không còn vui vẻ như trước. Vu Nhân Phương lo lắng đi tới, vỗ nhẹ vào vai cô, “Hiểu Đồng…”
Có lẽ do quá tập trung suy nghĩ nên ngay cả khi Vu Nhân Phương đến gần cô cũng không phát hiện, cái vỗ vai này của Vu Phân Phương mới khiến cô định thần lại, ngẩng lên nhìn bà, “Mẹ, mẹ….”
“Con đang nghĩ gì vậy? Mẹ gọi mấy lần mà không trả lời” Vu Phân Phương hồ nghi nhìn cô hỏi, “Con không sao chứ, sao sắc mặt khó coi như vậy?”
“Không, không có gì đâu mẹ” Bất giác sờ sờ mặt mình, cười gượng gạo, “Thật ạ?”
Vu Phân Phương cảm thấy Dịch Hiểu Đồng có hơi là lạ, lúc nãy vẫn còn vui vẻ, thế mà vừa gọi điện thoại đột nhiên lại… Chẳng lẽ là cuộc gọi có vấn đề? Đoán vậy, Vu Phân Phương thử hỏi, “Gọi điện Mộ Tu Kiệt nói sao?”
“Anh… Anh ấy còn đang họp, tối nay không về ăn cơm, bảo cả nhà cứ ăn trước, đừng chờ anh ấy” Dịch Hiểu Đồng nói dối.
“Không phải Mộ Tu Kiệt nó quên hôm nay là sinh nhật con đấy chứ?” Vu Phân Phương đoán, nếu thế thì rõ rồi, suy cho cùng có người phụ nữ nào vui vẻ khi chồng mình quên sinh nhật của mình cơ chứ.
“Vâng ạ, anh ấy chẳng nhớ tẹo nào” Dịch Hiểu Đồng quay đầu, ánh mắt nhìn sang một bên, vẻ mặt có phần mất mát.
Nhìn biểu cảm của Dịch Hiểu Đồng, Vu Phân Phương cho rằng mình nhất định đã đoán đúng, bèn an ủi, “Con cũng đừng để trong lòng, gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện nên nó quên là điều khó tránh khỏi, chờ một thời gian nữa, bảo nó đưa con ra ngoài chơi coi như bồi thường”. Từ sau chuyện Mộ Nhiên, thái độ của Vu Phân Phương với cô đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ bà cảm thấy lúc trước Dịch Hiểu Đồng sinh non mà bản thân chưa bao giờ đối tốt với cô nên cũng có chút áy náy.
“Con, con không sao” Dịch Hiểu Đồng cười nhẹ đứng lên, nói với Vu Phân Phương, “Mẹ, mình ăn cơm trước đi, không cần đợi Mộ Tu Kiệt, bảo dì để phần cho anh ấy chút đồ ăn làm đồ ăn khuya là được, không biết tối nay anh ấy về lúc nào đâu”
“Ừ, vậy chúng ta ăn trước, ăn xong con ra ngoài đi dạo với mẹ, lâu rồi mẹ không dạo phố mua quần áo” Vu Phân Phương nói.
“Vâng, con nghe mẹ”. Dịch Hiểu Đồng vô cùng thân thiết khoác tay Vu Phân Phương đi vào nhà ăn, quay đầu nhìn điện thoại trên sô pha, khóe miệng hiện lên chua xót.
Dịch Hiểu Đồng nhìn đống túi to túi nhỏ vừa để xuống trước tủ quần áo, đây đều là đồ tối nay Vu Phân Phương mua cho cô, bên trong có quần áo váy giày, gần như toàn thân trên dưới đều mua hết, nói là xem như mua quà sinh nhật cho cô. Cô vì cuộc điện thoại chiều nay mà không yên lòng, về đến nhà mới phát hiện hóa ra đã vô tình để Vu Phân Phương mua cho mình nhiều đồ như vậy.
Dịch Hiểu Đồng tự nhủ rằng không nên suy nghĩ, nhưng nội dung cuộc điện thoại không ngừng vang lên bên tai cô, cô không ngừng hỏi bản thân rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì. Dịch Hiểu Đồng ghét mình khi cứ miên man suy nghĩ như thế, có lẽ không giống như cô nghĩ, có lẽ cô nên chờ Mộ Tu Kiệt về rồi hỏi rõ ràng mọi chuyện chứ không nên một mình ngồi trong phòng suy đoán lung tung.
Gạt hết những suy nghĩ nhiễu nhương kia, Dịch Hiểu Đồng đứng dậy lấy đồ trong túi ra phân loại để đem cất. Mới lấy quần áo ra sắp xếp gọn gàng còn chưa kịp treo vào tủ thì cửa phòng đã bị mở ra, Mộ Tu Kiệt mang vẻ mặt mệt mỏi rõ rệt, quần áo có vài nếp nhăn, tóc tai cũng hơi lộn xộn.
Dịch Hiểu Đồng thoáng dừng lại, giây sau mỉm cười ra vẻ không có chuyện gì như thường ngày nói với anh, “Anh về rồi” Cũng không ngừng động tác.
Mộ Tu Kiệt gật đầu, nhìn Dịch Hiểu Đồng anh bỗng cảm thấy không được tự nhiên, anh không rõ cuộc điện thoại ban chiều có phải Dịch Hiểu Đồng gọi đến hay không, nếu là vậy thì anh nên giải thích với cô thế nào. Nhìn chỗ quần áo gọn gàng trên giường, lại nhìn đống túi giấy trên sàn nhà, “Hôm nay em đi dạo phố?”
"Vâng, tối nay em ra ngoài đi dạo với mẹ” Dịch Hiểu Đồng phân vân liệu có nên hỏi anh rõ ràng về cuộc điện thoại lúc chiều hay không.
“Chuyện… Chuyện khi chiều ——” Mộ Tu Kiệt ngập ngừng nói.
“Hôm nay anh bận lắm ư? Nghe dì nói trước giờ cơm tối có gọi điện cho anh thì anh còn đang họp, gần đây công ty nhiều việc quá à? Sao trễ vậy vẫn đang họp?” Dịch Hiểu Đồng ngắt lời, đột nhiên có chút sợ hãi, rõ ràng lời đã đến miệng mà lúc này lại khó nói ra, chỉ sợ phải nghe điều mà mình không muốn nghe.
“Hả…” Lời nói của Dịch Hiểu Đồng khiến Mộ Tu Kiệt thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, thuận theo lời cô, “Ừ, đúng vậy, gần đây công trình cơ bản đã sắp kết thúc, bọn anh đang chuẩn bị mở một loạt chiến dịch quảng bá tiếp theo”
Sau khi treo quần áo vào tủ, Dịch Hiểu Đồng sững sờ nhìn anh, con người ta là như vậy đấy, có những điều muốn hỏi nhưng lại không đủ can đảm để mở miệng, nhưng từ đáy lòng luôn hi vọng đối phương có thể thành thật với mình, cho dù thật sự xảy ra chuyện đi nữa, chủ động nhận lỗi bao giờ cũng dễ được tha thứ. Dịch Hiểu Đồng không dám hỏi thẳng anh về mối quan hệ với người phụ nữ kia, nhưng cô hi vọng anh có thể chủ động giải thích, dù là lừa dối thì cô vẫn sẽ lựa chọn tin anh. Nhưng anh lại chọn cách giấu diếm, vậy có phải chứng tỏ quan hệ giữa anh và người phụ nữ đó không bình thường?
Hồi lâu Dịch Hiểu Đồng mới gật đầu, khẽ mở miệng, “Ừm, anh ăn gì chưa, em có bảo dì để phần anh chút đồ ăn, có cần em hâm nóng lại cho anh ăn khuya không?”
Mộ Tu Kiệt không hề phát hiện khóe miệng Dịch Hiểu Đồng có phần cay đắng, hiện tại anh đang âm thầm thở phào vì người gọi điện là dì quản gia, nới lỏng cà vạt trên cổ, cả người cũng thở phào nhẹ nhõm, đi tới ôm Dịch Hiểu Đồng, hôn lên mặt cô, “Không cần, anh đi tắm trước” Dứt lời lập tức bước đến tủ lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm.
“Kiệt…” Nhìn bóng lưng anh, Dịch Hiểu Đồng bỗng nhiên gọi.
“Ừ?” Mộ Tu Kiệt quay đầu, có chút khó hiểu nhìn cô, không rõ vì sao cô đột nhiên gọi mình.
“Anh… Không có gì muốn nói với em sao?” Vẫn còn chút hi vọng, nhìn Mộ Tu Kiệt, Dịch Hiểu Đồng mở miệng hỏi.
Mộ Tu Kiệt nhìn Dịch Hiểu Đồng, cảm thấy cô hôm nay có chút là lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đi đến bên cạnh cô, nâng mặt cô lên, quan tâm hỏi, “Em sao vậy, anh thấy em cứ là lạ?”
Dịch Hiểu Đồng mỉm cười, kéo tay anh xuống, lắc đầu đáp, “Không có gì, anh mau vào tắm đi. Vì lâu rồi không dạo phố nên em hơi mệt”. Ra vẻ mệt mỏi ngáp một cái, đẩy anh về phía phòng tắm.
Mộ Tu Kiệt không nghĩ nhiều, cô ấy đã thật sự mệt mỏi, “Em mệt thì ngủ trước đi, anh xong ngay đây”
Dịch Hiểu Đồng gật đầu cười nhẹ, xoay người xốc chăn lên trèo vào giường, đưa lưng về phía anh, nụ cười dần dần bị che giấu, mở to mắt đờ đẫn nhìn phía trước, cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại phía sau, xoay người nhìn cánh cửa đóng chặt, Dịch Hiểu Đồng có chút thất thần.
Vu Phân Phương nhìn Dịch Hiểu Đồng đang bận rộn làm bữa sáng trong bếp, mày hơi nhăn lại, mặc dù Dịch Hiểu Đồng không nói là oán trách nhưng bà vẫn có thể cảm giác được cô không vui, bà nghĩ Dịch Hiểu Đồng vẫn để ý chuyện Mộ Tu Kiệt quên sinh nhật cô.
Mộ Tu Kiệt y phục chỉnh tề từ trong phòng đi ra, đang định vào nhà ăn, lúc đi qua phòng khách lại bị mẹ giữ lại, vội vàng kéo anh ra ban công.
“Có chuyện gì vậy mẹ?” Mộ Tu Kiệt nghi hoặc nhìn mẹ mình, vẻ mặt khó hiểu.
“Tối qua con về lúc nào?” Vu Phân Phương hỏi.
“Hơn 11 giờ, mẹ hỏi làm gì?”
“Trông con như vậy là biết ngay con đã quên hôm qua là ngày gì rồi” Nhìn bộ dáng mờ mịt của Mộ Tu Kiệt, Vu Phân Phương bất đắc dĩ than thở.
Mộ Tu Kiệt nhíu mày hỏi, “Hôm qua là ngày gì ạ? Rất quan trọng sao?”
Vu Phân Phương tức giận lườm anh, “Hôm qua là sinh nhật Dịch Hiểu Đồng, vốn định cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn bữa cơm, nào biết con chẳng hề nhớ hôm qua là ngày gì, lại còn tăng ca đến muộn như vậy, con làm chồng kiểu gì vậy hả?”
Mộ Tu Kiệt sửng sốt, đúng là anh không hề nhớ hôm qua là sinh nhật Dịch Hiểu Đồng, đột nhiên nhớ tới hôm qua lúc định đi vào phòng tắm Dịch Hiểu Đồng có hỏi anh có lời nào muốn nói với cô không, chắc hẳn là về chuyện này. Nghĩ đến đây, Mộ Tu Kiệt ảo não thấp giọng, “Chết tiệt”
“Con đúng là đáng chết” Vu Phân Phương mắng anh, “Con không biết, tối qua Dịch Hiểu Đồng lúc ăn cơm cũng không yên lòng, ăn chẳng thấy vị, theo mẹ đi dạo phố mà cả người như mất hồn, mẹ thấy tám phần là do con quên mất sinh nhật con bé nên nó mới mất hứng. Tối nay con về sớm một chút, hai đứa ra ngoài ăn một bữa rồi đi xem phim, coi như là bù lại”
“Con biết rồi” Mộ Tu Kiệt tán thành gật gật đầu.
Lúc hai người tới nhà ăn Dịch Hiểu Đồng đã giúp dì quản gia bày biện xong bữa sáng, nhìn hai người đi tới thì cười nói như không có chuyện gì, “Mẹ và anh vào ăn sáng đi”
Nhìn Dịch Hiểu Đồng tươi cười, Mộ Tu Kiệt vì quên sinh nhật cô mà cảm thấy áy náy.
Ăn xong bữa sáng, giống như thường ngày Vu Phân Phương giúp dì quản gia dọn dẹp bát đĩa trên bàn cho vào bồn rửa, còn Dịch Hiểu Đồng cầm cặp tài liệu tiễn Mộ Tu Kiệt tới cửa, mỉm cười đưa nó cho anh. Mộ Tu Kiệt nhận lấy, tiện tay ôm eo cô, nói bên tai cô, “Sinh nhật vui vẻ! Anh xin lỗi, hôm qua anh quên mất, chiều nay đến công ty anh rồi tối chúng mình cùng đi ăn cơm nhé”
Dịch Hiểu Đồng sửng sốt, lập tức gật đầu. Mộ Tu Kiệt buông cô ra, nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, sáng nay có một cuộc họp quan trọng, anh phải đến sớm một chút. Hôn nhẹ vào má cô, “Anh đi đây” Buông cô ra xoay người rời đi.
Dịch Hiểu Đồng nhìn bóng lưng Mộ Tu Kiệt rời đi, tay sờ sờ lên gò má anh vừa hôn, thầm hỏi trong lòng, anh ấy vẫn yêu mình phải không?