Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trong phòng, khẽ cau mày, Dịch Hiểu Đồng chậm rãi mở mắt, bên hông đau nhức nhắc cô tối qua bọn họ đã điên cuồng tới mức nào. Dịch Hiểu Đồng bất giác xấu hổ đỏ mặt, từ lúc kết hôn đến nay, đêm qua là đêm nóng bỏng càn rỡ nhất. Miệng cười tủm tỉm, Dịch Hiểu Đồng lắc đầu, vừa định đứng dậy mới chú ý tới cánh tay đặt trên eo mình, cô phát hiện mình vẫn đang gối lên cánh tay to lớn của Mộ Tu Kiệt.
Lúc trước đều là khi Dịch Hiểu Đồng tỉnh dậy thì Mộ Tu Kiệt đã rời giường, dường như chưa có lần nào ngoại lệ. Dịch Hiểu Đồng nghiêng người nhìn anh, anh là một người đàn ông rất đẹp trai, Dịch Hiểu Đồng ngắm nhìn không khỏi có chút si mê. Trong lúc ngủ anh vẫn nhíu mày, có vẻ như ngủ không yên giấc, Dịch Hiểu Đồng đau lòng đưa tay vuốt lên nếp nhăn giữa hai mày anh.
Lại nhìn một lát, cười nhẹ, kéo tay anh ra, chuẩn bị đứng dậy, ánh mắt vừa vặn rơi xuống bàn tay để trên eo cô, các khớp ngón tay vẫn còn xước da, hơi sưng đỏ, nhớ tới cảnh tượng đã trông thấy trong phòng tắm tối hôm qua, trong lòng Dịch Hiểu Đồng có phần sợ hãi. Đau lòng cầm tay anh đưa lên môi thương tiếc hôn nhẹ một cái, rồi cẩn thận đặt xuống, quay đầu lại không ngờ vừa vặn đối diện với đôi mắt nhập nhèm có chút mông lung của Mộ Tu Kiệt.
Mộ Tu Kiệt gần như cả đêm nhìn lên trần nhà, tới gần sáng sớm mới dần ngủ được, hơn nữa ngủ cũng không sâu, Dịch Hiểu Đồng vừa động anh liền tỉnh giấc.
Nhìn quầng thâm dưới vành mắt anh, Dịch Hiểu Đồng hối hận vì đã làm anh tỉnh, bèn xin lỗi, “Em đánh thức anh sao?”. Anh thoạt nhìn rất mệt mỏi, vẻ tiều tụy trên khuôn mặt so với hôm qua càng rõ hơn.
Mộ Tu Kiệt mơ hồ lắc đầu, dùng sức kéo cô vào trong ngực, chôn mặt vào cần cổ cô, ngửi hương thơm đặc trưng trên người cô tản ra, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.
Dịch Hiểu Đồng cứ như vậy lẳng lặng mặc anh ôm lấy, qua hồi lâu mới lắp bắp nói trong lòng anh, “Em. . . Em đã đọc phiếu kết quả. .”. Kết quả ghi trong đó khiến cô cũng khó có thể chấp nhận giống anh, cô tin chắc rằng anh đã rất đau khổ.
Cơ thể Mộ Tu Kiệt bỗng nhiên cứng đờ, hai mắt vốn lim dim vội mở ra, đau đớn theo đó bộc lộ, lực ôm cô vô thức tăng dần tăng dần thêm.
Dịch Hiểu Đồng bị anh làm đau, “A. . .”. Không nhịn được thở nhẹ ra tiếng, vỗ vỗ lưng anh, “Hạo. . . Anh… Anh làm đau em”.
Mộ Tu Kiệt lúc này mới để ý mình dùng lực hơi mạnh, buông cô ra, áy náy nói, “Anh xin lỗi. . .”.
Dường như đang trốn tránh điều gì, Mộ Tu Kiệt vừa buông cô ra vừa không nhìn cô, lập tức xoay người xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường rời đi. Dịch Hiểu Đồng nhanh hơn anh một bước, giữ chặt tay anh, bình tĩnh nhìn anh nhưng không nói gì.
Hai người cứ đối diện như vậy, cuối cùng Mộ Tu Kiệt thỏa hiệp, đau khổ nhắm chặt mắt, “Anh không biết nên nói với em thế nào. . . Cũng không biết nói gì”. Sự thật đã như vậy, mọi chuyện đã được định sẵn kết quả, dù có nói cũng không thể thay đổi được gì, bọn họ chỉ có thể chấp nhận, nhưng với anh việc chấp nhận là vô cùng khó khăn.
Sao Dịch Hiểu Đồng lại không hiểu tâm tình của anh, chuyện này, hiện tại đến chính cô cũng không có cách nào tự thuyết phục mình tin đó là sự thật, huống chi là anh. Đau lòng nhìn anh, Dịch Hiểu Đồng hạ thấp người tiến lên, ôm chặt lấy anh, nếu có thể hãy mang đau đớn của anh chuyển sang cho cô, để cô gánh vác tất cả.
Dịu dàng ghé vào tai anh nói, “Bất kể chuyện gì xảy ra, hãy nói với em, cho dù em không thể gánh vác thay anh, hãy nói cho em biết tâm tình hiện tại của anh, đừng đẩy em ra xa, cũng đừng im lặng chịu đau đớn một mình”. Yêu sâu đậm mới có thể thay anh lo nghĩ, nhìn anh đau khổ mà mình cũng vạn phần khó chịu. Thật kỳ diệu, hỉ nộ ái ố của bản thân hoàn toàn chịu ảnh hưởng từ một người khác, giờ khắc này, Dịch Hiểu Đồng mới cảm nhận sâu sắc được.
Sau một hồi đấu tranh, Mộ Tu Kiệt mới đưa tay ôm lại cô, khóe miệng lộ ra một nụ cười hiếm thấy trong hai ngày nay, cưng chiều nói bên tai cô, “Đồ ngốc”. Anh thật sự không cam lòng để cô phải chịu khổ sở như mình, anh muốn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, không có một chút tổn thương nào.
Lúc hai người nắm tay nhau đi ra, bác quản gia đã sớm dọn bữa sáng lên bàn, Mộ Nhiên ngồi ngay ngắn bên cạnh Vu Phân Phương, thấy Mộ Tu Kiệt đi ra, trên mặt không khỏi lộ ra chút vui mừng, nhưng vừa thấy Dịch Hiểu Đồng bên cạnh, có phần nhăn nhó chán ghét, quay mặt đi.
Đối mặt với Mộ Nhiên, Mộ Tu Kiệt mất tự nhiên chỉ liếc thoáng qua, đưa Dịch Hiểu Đồng tới gần bàn ăn, nói, “Hôm nay dậy hơi muộn, bữa sáng con không ăn đâu”. Nói xong xoay người muốn đi.
Vu Phân Phương đột nhiên nghĩ đến điều gì, mở miệng hỏi, “Chuyện kia có kết quả chưa, cũng đã mấy ngày rồi phải không?”.
Vừa đi vài bước liền khựng lại, bàn tay cầm túi công văn bỗng tăng thêm lực. Dịch Hiểu Đồng có chút lo lắng nhìn anh, mở miệng đáp, “Đã có rồi ạ, lúc trước quên chưa nói với mẹ”.
“Kết quả đâu? Kết quả thế nào?”. Nhìn Dịch Hiểu Đồng, Vu Phân Phương vội vã hỏi.
Mộ Tu Kiệt nhìn Dịch Hiểu Đồng, tay lại nắm chặt hơn.
Dịch Hiểu Đồng nhìn Mộ Tu Kiệt, lại nhìn Vu Phân Phương và đứa trẻ, gật đầu nói, “Đương nhiên… Đương nhiên, Mộ Nhiên là đứa trẻ của Mộ gia”.
Nghe vậy, Vu Phân Phương vui mừng nhướn mày, cưng chiều xoa đầu Mộ Nhiên, mặt mày hớn hở, “Mẹ đã bảo mà, nó rất giống Mộ Tu Kiệt, nhất định là con của Mộ Tu Kiệt, là cháu của mẹ”.
Khóe miệng Dịch Hiểu Đồng giật giật, không thể mỉm cười.
Mộ Tu Kiệt đứng gần đó nắm chặt tay, “Con đi làm trước”. Ngữ khí căng thẳng, nói xong vội xoay người rời đi.
Dịch Hiểu Đồng nhìn bóng lưng Mộ Tu Kiệt rời đi, rồi nhìn cảnh ‘bà cháu’ cười vui trước mắt, đột nhiên mất hết khẩu vị.
Mộ Tu Kiệt lạnh lùng đi vào công ty, cả ngày anh không có một chút tâm tình nào, tài liệu báo cáo đọc không nổi một chữ, suốt đêm không ngủ càng khiến đầu anh đau như muốn nứt ra, hình ảnh của cha, của Tô Tuyết, của Mộ Nhiên như một bộ phim được trình chiếu trong đầu anh.
Gầm lên một tiếng, vung tay một cái làm đồ đạc trên bàn rơi xuống phân nửa, văn kiện báo cáo bay tứ tung, Mộ Tu Kiệt suy sụp ngồi tê liệt trên ghế tựa, đau khổ từ từ nhắm hai mắt, ngửa người ra dựa vào ghế.
Tiếng động lớn bên trong làm kinh động đến thư kí ngồi bên ngoài, vội vàng đứng dậy chạy vào, thấy mọi thứ hỗn độn, kinh ngạc hỏi, “Đây là. . . Sao lại thế này?”. Vội tiến lên, xoay người thu dọn lại.
“Đi ra ngoài. . .”. Từ từ nhắm hai mắt, Mộ Tu Kiệt mở miệng nói.
“Á. . . Tôi, tôi thu dọn lại đã. . .”.
“Tôi bảo ra ngoài”. Mộ Tu Kiệt lớn tiếng quát.
Bình thường tuy rằng anh luôn lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ thấy một Mộ Tu Kiệt tức giận như thế. Thư kí bị dọa sợ, run rẩy bỏ lại mấy thứ trong tay, nơm nớp rời khỏi văn phòng.
Mộ Tu Kiệt đau đớn nhắm chặt mắt, anh chưa từng quá đáng như vậy, nhưng hôm nay anh không thể khống chế được, anh muốn phát tiết, cũng cần phát tiết. Sự kiêu ngạo, có thể tự kiềm chế anh luôn thể hiện lúc trước hôm nay hoàn toàn không có tác dụng, chuyện về Mộ Nhiên anh thật sự không thể chấp nhận, một người có thể là con mình cuối cùng lại là em trai mình, lại do bạn gái đầu tiên của mình sinh ra, chuyện nực cười và mỉa mai nhất trên thế giới chắc hẳn cũng không thể hơn được chuyện này.
Trở lại chỗ ngồi, trong lòng thư kí Lưu vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, sau đó thở dài một hơi. Hôm nay Mộ Tu Kiệt rất khác thường, theo lý mà nói thì gần đây mọi chuyện trong công ty đều ổn định, không có chuyện gì phiền phức, cho dù lúc trước công ty gặp khó khăn cực điểm cũng chưa từng thấy anh nổi giận khủng khϊếp như hôm nay. Công ty không có việc gì, hay là chuyện gia đình, thư kí của Mộ Tu Kiệt đoán thầm trong lòng.
“Thư kí Lưu?”. Không biết từ khi nào, Bạch Lâm đã cầm văn kiện đi tới, thấy cô ta như thế, nghi hoặc hỏi.
“A. .”. Thư kí của Mộ Tu Kiệt giật mình hoảng hốt, “Trưởng… Trưởng phòng Bạch”.
Bạch Lâm nhíu mày nhìn cô ta, “Mộ tổng ở bên trong?”.
Thư kí Lưu gật gật, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa văn phòng đóng chặt, vẫy Bạch Lâm ghé sát vào, nhỏ giọng nói, “Tốt nhất bây giờ chị đừng đi vào, hôm nay Mộ tổng cực kì tức giận, vừa rồi ở bên trong suýt chút nữa là lật cả bàn”. Thật ra, cũng có thể xem như đã lật.
Bạch Lâm nhíu mày hỏi, “Gần đây công ty có vấn đề quan trọng gì à? Hay là bên công trình xảy ra chuyện?”.
Thư kí Lưu lắc đầu, thần bí nói, “Công ty và tiến độ công trình đều không có vấn đề, tôi nghĩ có khả năng là gia đình ngài ấy xảy ra chuyện, hoặc là mâu thuẫn với bà xã. Có điều, lần trước Mộ phu nhân đến công ty, trông hai người còn rất ân ái mà”. Nói xong lời cuối, thư kí Lưu vẫn còn lẩm bẩm độc thoại.
Nghe vậy, khóe miệng Bạch Lâm cười nhẹ, trong mắt lóe lên ánh lửa, cầm tài liệu đi vào văn phòng Mộ Tu Kiệt.
“Này. . . Trưởng phòng Bạch, sao chị không đợi lát nữa hẵng vào?”. Thấy Bạch Lâm vẫn định đi vào trong đó, thư kí Lưu ở đằng sau tốt bụng nhắc nhở.
“Không được, đây là tài liệu quan trọng, cần Mộ tổng ký tên đóng dấu ngay”. Nói xong liền đi về phía văn phòng.
Cốc cốc cốc. . . Bạch Lâm cười nhẹ chờ phản ứng bên trong.
“Cút. . .”. Bên trong truyền ra giọng nói tức giận của Mộ Tu Kiệt.
Bạch Lâm trực tiếp đẩy cửa tiến vào, nhìn đống tài liệu, đầu tiên là sửng sốt, sau đó xoay người cúi xuống thu thập lại từng tờ từng tờ một.
Mộ Tu Kiệt nhìn cô ta, đáy mắt toàn băng giá, lạnh lùng mở miệng, “Cô vào đây để thu dọn giúp tôi sao? Nếu đúng vậy, bây giờ cút ngay ra ngoài cho tôi”.
Nghe vậy, Bạch Lâm khựng lại, bỏ giấy tờ trong tay xuống, đứng dậy, để tập tài liệu mình vừa mang vào lên bàn anh, “Bộ phận xây dựng đang giục, bảo tôi cấp nốt khoản tiền cuối cùng, cho nên làm phiền Mộ tổng ký một chữ”.
Giờ phút này Mộ Tu Kiệt sớm đã không còn giữ được bình tĩnh và nhẫn nại, cầm tài liệu Bạch Lâm đưa, lấy bút kí luôn tên mình lên đó, xong quăng lại trước mặt cô ta, lạnh lùng nhìn cô ta, “Bây giờ thì đi ra ngoài”.
Bạch Lâm nhún vai không nói gì, cầm lấy tài liệu anh đã kí, lập tức đi ra ngoài.