Dịch Hiểu Đồng đứng dưới một gốc cây ngô đồng ven đường, kiễng chân nhìn quanh, chỗ đứng của cô rất rõ, chủ yếu là để Mộ Tu Kiệt vừa tới là có thể trông thấy.
Buổi tối mùa xuân vẫn hơi lạnh, Dịch Hiểu Đồng không chịu được đưa tay ôm lấy mình, cũng không phải chờ lâu, hai luồng đèn xe dần tiến tới, một chiếc Benz màu đen dừng lại trước mặt cô, cửa xe bị mở ra, Mộ Tu Kiệt mỉm cười xuống xe, đi đến trước mặt cô. Thấy cô nhăn mày ôm tay, anh vội cởϊ áσ, khoác lên người cô, “Lạnh không?”.
Dịch Hiểu Đồng lắc đầu, dịu dàng cười với anh, trong áo khoác còn vương vấn hơi thở của anh, làm cho người ta không hiểu sao cảm thấy an tâm.
Mộ Tu Kiệt nắm tay cô, cảm giác trên tay truyền đến lạnh như băng, khiến anh không vui chau mày, ôm lấy cô nói, “Tay lạnh hết rồi, vậy mà không biết đứng gọn vào trong, anh đến mà không thấy em tự biết gọi điện cho em”. Trong giọng nói có phần trách cứ nhưng Dịch Hiểu Đồng lại cảm nhận rõ sự quan tâm của anh dành cho mình.
Dịch Hiểu Đồng nhìn bộ dáng vì cô mà sốt ruột của anh, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào ấm áp, Cung Liên Huyên nói Mộ Tu Kiệt rất yêu cô, lúc trước vì sao cô lại không phát hiện ra, chủ động dang tay ôm lấy thắt lưng anh, hơi nhón mũi chân, đặt cằm lên vai anh, gắt gao dán mặt vào bên tai anh, nhẹ giọng gọi, “Tu Kiệt”. Giọng điệu ôn nhu, kéo thật dài âm cuối.
Hai tay Mộ Tu Kiệt ôm chặt eo cô, cọ má vào má cô, thanh âm trầm thấp ở bên tai cô trả lời, “Ừ?”.
“Em rất nhớ anh, chỉ là muốn nhìn thấy anh sớm một chút”. Dịch Hiểu Đồng bộc bạch, lời cô nói là thật, cô thật sự rất nhớ anh.
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Dịch Hiểu Đồng, nghe vậy, Mộ Tu Kiệt mỉm cười, càng ôm cô chặt hơn, hai người cứ như vậy ôm nhau, hồi lâu, Mộ Tu Kiệt mới buông cô ra, lúc buông còn hôn nhẹ lên môi cô, sau đó nắm lấy tay cô, cười nói, “Chúng ta về nhà thôi”.
“Vâng”. Dịch Hiểu Đồng gật đầu cười với anh, mặc anh nắm tay đưa lên xe.
Trên đường về, ở trong xe Mộ Tu Kiệt bật một ca khúc có giai điệu nhẹ nhàng, tay vẫn nắm tay cô, Dịch Hiểu Đồng nhìn anh một lát, nghiêng đầu hỏi, “Tu Kiệt, anh thích em từ khi nào?”. Đột nhiên cô rất muốn biết vấn đề này.
Ánh mắt đang nhìn phía trước liền quay sang, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Dịch Hiểu Đồng, Mộ Tu Kiệt cưng chiều nhéo nhéo cái mũi thanh tú của cô, “Đồ ngốc”.
Dịch Hiểu Đồng lật xem quyển sách mới mua ban chiều, nghiêm túc chú ý đến những điều được viết trên đó, đọc hết một trang, nhìn đồng hồ đã là gần mười giờ đêm, Mộ Tu Kiệt vẫn còn ở trong thư phòng xử lý công việc hôm nay mang về từ công ty, gần đây anh không tăng ca, nhưng luôn đem việc về nhà.
Nhẹ nhàng ngáp một cái, mang thai khiến cô rất hay buồn ngủ, trước kia nếu Mộ Tu Kiệt không về, cô đợi đến mười hai giờ cũng không thấy mệt, nhưng bây giờ còn chưa đến mười giờ, cô đã buồn ngủ muốn chết. Buông sách trong tay, cơ thể tự ý thức nằm xuống, mí mắt nặng trĩu từ từ nhắm lại.
Không biết qua bao lâu, Dịch Hiểu Đồng mơ hồ cảm giác được có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, như là muốn cảm nhận điều gì.
Dịch Hiểu Đồng mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Mộ Tu Kiệt nghiêng người nhìn cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, một bàn tay đặt trên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại. Thấy cô tỉnh lại, cúi người hôn lên đôi mắt uể oải của cô, nhẹ giọng nói, “Đánh thức em?”.
Dịch Hiểu Đồng dịu dàng lắc đầu, nhìn đồng hồ báo thức bên giường, đã gần mười hai giờ, có chút đau lòng hỏi, “Gần đây công việc bề bộn lắm à, sao anh làm tới muộn như vậy?”.
Mộ Tu Kiệt điều chỉnh tư thế, đem cô ôm vào trong lòng, tay vẫn không rời khỏi bụng cô.
“Ừ, có một chút, không sao đâu”. Mộ Tu Kiệt lười nhác trả lời, tay vỗ về nhè nhẹ trên bụng cô.
Dịch Hiểu Đồng cảm thấy hơi buồn cười, từ sau khi biết cô mang thai, anh đặc biệt thích vuốt bụng cô, lúc ngủ cũng không buông ra, hỏi anh vì sao, anh nói, anh đang tạo mối liên kết với đứa bé, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
“Lại đang khai thông tình cảm với con anh?”. Cầm lấy tay anh, Dịch Hiểu Đồng buồn cười hỏi.
Mộ Tu Kiệt nghiêm trang đáp, “Đúng vậy, anh đang hỏi con hôm nay có ngoan không, có làm mẹ vất vả không”.
“Con trả lời thế nào?”. Dịch Hiểu Đồng nghiêng đầu nhìn anh.
Cẩn thận suy nghĩ một lát, Mộ Tu Kiệt nói, “Ừm, con nói, con rất cố gắng nghiêm túc, không nghịch ngợm”.
Nhìn bộ dáng nghiêm trọng của anh, Dịch Hiểu Đồng cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ánh mắt Mộ Tu Kiệt nhìn cô trở nên sâu xa, cúi người che môi cô lại, nồng nàn hôn cô, bàn tay đặt trên bụng cô cũng bắt đầu không yên, không biết từ khi nào đã chậm rãi hướng lên trên thăm dò, nhẹ nhàng ôm trọn nơi đẫy đà của cô, hô hấp nháy mắt trở nên rối loạn, Dịch Hiểu Đồng đưa tay ôm cổ anh, hơi khép mắt đón lấy nhiệt tình từ anh, từng ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc anh, âm thanh xấu hổ theo đó bật ra.
Mộ Tu Kiệt hôn dọc theo cổ cô, lưu luyến cắn cắn xương quai xanh, tay kia dọc theo cái bụng bằng phẳng của cô chậm rãi đi xuống phía dưới thăm dò. Cơ thể thành thật của Dịch Hiểu Đồng bị anh dụ dỗ đã nóng như lửa, có phần khó chịu cọ quậy dưới thân anh, cau mày gọi tên anh, “Kiệt . . .”.
Nhìn Dịch Hiểu Đồng dưới mình, Mộ Tu Kiệt mỉm cười, vừa định đưa tay cởi bỏ quần áo vướng víu, đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền ép bản thân dừng tay lại, có chút thất vọng chôn mặt vào vai cô, hít sâu mùi hương trên người cô, hạ thân căng cứng khiến anh thấy đau nhưng chỉ có thể ôm chặt cô, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dịch Hiểu Đồng bất ngờ khi anh đột nhiên dừng tay, nhẹ nhàng đẩy đẩy anh, nghi hoặc gọi, “Tu Kiệt. . .”.
“Đừng nhúc nhích”. Giọng nói Mộ Tu Kiệt hơi khàn, có chút kìm nén, như cố gắng áp chế điều gì, lực ôm tăng thêm vài phần, Dịch Hiểu Đồng có thể cảm nhận rõ anh đang ***** ****.
Hít sâu mấy hơi, “Để anh ôm một lát”. Mộ Tu Kiệt nói được như trước có phần khó khăn.
Hai người cứ yên lặng ôm nhau như vậy, Mộ Tu Kiệt cũng đem du͙© vọиɠ của bản thân từ từ áp chế xuống.
“Anh sao thế, vừa mới…”. Cảm giác được cơ thể anh dần ổn định lại, Dịch Hiểu Đồng nghi hoặc hỏi ra miệng.
Chôn ở vai cô, hồi lâu Mộ Tu Kiệt mới buồn bã trả lời, “Anh sợ ảnh hưởng đến con”.
Anh rất biết nghĩ cho cô, giống như Cung Liên Huyên đã nói. Dịch Hiểu Đồng cảm động ôm anh, quay đầu, nhỏ giọng ghé vào tai anh nói điều gì.
Nghe vậy, Mộ Tu Kiệt ngẩng phắt đầu nhìn cô, trong mắt lóe sáng, nhìn cô chằm chằm, xác nhận lại, “Thật ư?”.
Dịch Hiểu Đồng đỏ mặt, thẹn thùng gật gật đầu, “Trong sách viết. . .”.
Không đợi cô nói hết, Mộ Tu Kiệt đã vội vàng hôn cô lần nữa, ngăn cô nói tiếp.
Đêm thuộc về hai người họ, bây giờ mới bắt đầu. . . .