Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Nhân Bí Mật Của Mộ Tiên Sinh

Chương 51: Mộ Tu Kiệt mà cũng có bộ dạng ngốc nghếch sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe vậy, Dịch Hiểu Đồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt bất ngờ và khó hiểu.

Nghe vậy, đám phóng viên lá cải bỗng im lặng, hoàn toàn đã quên vấn đề kế tiếp định hỏi.

Mộ Tu Kiệt nhìn Dịch Hiểu Đồng cười dịu dàng, thừa dịp cô chưa chuẩn bị thân thiết hôn nhẹ lên má cô, sau đó ôm cô đi về phía bãi đỗ xe.

Đến khi hai người họ lên xe, khởi động xe rời đi thì đám phóng viên kia mới giật mình tỉnh lại, nhưng bây giờ mới bắt đầu đuổi theo, hiển nhiên đã quá trễ.

Đi được nửa đường, Dịch Hiểu Đồng mới hoảng hốt định thần lại, nhìn anh, biểu cảm kinh ngạc, khó hiểu hỏi, “Vì. . . Vì sao?”.

Mộ Tu Kiệt quay đầu nhìn cô, miệng mỉm cười, đưa một tay ra nắm lấy tay cô, “Vì sao cái gì, em vốn là bà xã của anh mà”.

“Nhưng chuyện của anh và Cung Liên Huyên. . . .”. Giọng nói nhỏ dần, Dịch Hiểu Đồng vẫn có chút nghi ngờ, dù sao lúc trước Cung Liên Huyên tự mình đến gặp cô, nói những lời đó, bây giờ đột nhiên lại nói giữa bọn chỉ là hợp tác trên phương diện công việc, không có quan hệ tình cảm, vậy mục đích Cung Liên Huyên làm thế là gì? Về điểm ấy, Dịch Hiểu Đồng vẫn chưa hiểu.

“Anh và cô ta thật sự không có quan hệ gì, em đừng suy nghĩ nhiều”. Mộ Tu Kiệt nắm tay cô chặt hơn vài phần.

Dịch Hiểu Đồng nhìn anh, không nói gì.

Thấy cô im lặng, Mộ Tu Kiệt nhanh chóng tìm đề tài bắt chuyện, “Lúc trước không phải em nói muốn người khác gọi em là Mộ phu nhân sao, anh nghĩ ngày mai chắc chắn mọi người đều sẽ biết tin này, đến lúc đó số người gọi em là Mộ phu nhân nhân tuyệt đối không ít”. Vừa nói vừa nhướng mày đắc ý.

Dịch Hiểu Đồng sửng sốt một hồi, đột nhiên nghĩ đến điều gì, kinh ngạc hô lên, “Anh. . . Là anh cố ý?”. Cố ý nói cô là vợ anh, cố ý làm cho mọi người biết thân phận của cô, dùng cách này giới thiệu cô với mọi người, trước mặt mọi người. Anh. . . Thật sự là không có gì với Cung Liên Huyên?

Mộ Tu Kiệt cười nhẹ, không phủ nhận, xem như là thừa nhận. Kỳ thực Dịch Hiểu Đồng chỉ đoán đúng một nửa, đúng là anh cố ý, cố ý tìm phóng viên, sau đó cố ý nói ra thân phận cô trước mặt phóng viên, anh muốn công bố thân phận Mộ phu nhân của cô, anh muốn thể hiện công khai chủ quyền của mình với cô, anh muốn cô trở về bên cạnh anh.

Trong khi Dịch Hiểu Đồng vẫn còn đang sốc, Mộ Tu Kiệt đã chậm rãi lái xe vào bãi đỗ xe của bệnh viện, tắt máy, dịu dàng nhìn cô nói, “Đi thôi”.

Dịch Hiểu Đồng lúc này mới lấy lại tinh thần, nhưng không biết từ lúc nào mình đã đến bệnh viện, sao lại thế này, rõ ràng là cô đã cự tuyệt. Dịch Hiểu Đồng nhất thời hoảng hốt, vừa mới không để ý một chút mà đã bị đưa đến đây, lại nói thêm, mang thai nôn nghén nhưng đến khám viêm dạ dày, chuyện này mà truyền ra ngoài kiểu gì cũng bị người ta cười chết mất.

“Em thật sự không làm sao hết”. Dịch Hiểu Đồng không xuống xe, vẻ mặt nghiêm túc nói với anh.

“Sắc mặt đã trắng bệch ra rồi còn nói không làm sao”. Mộ Tu Kiệt đưa tay xoa gương mặt cô, giọng điệu trách cứ, hễ nhìn ánh mắt cô anh lại cảm thấy đau lòng.

Dịch Hiểu Đồng nhìn anh, trong lòng rối rắm không biết có nên nói với anh chuyện đứa bé hay không. Đến bây giờ cô cũng không dám xác định chuyện anh và Cung Liên Huyên có đúng là không có gì không, cô đang dao động, không thể hạ quyết tâm như trước.

Lại bắt đầu buồn nôn, Dịch Hiểu Đồng vội vàng mở cửa xe, chạy đến bụi cỏ ven đường nôn khan. Gần như cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì, mà tình trạng nôn nghén lại càng nghiêm trọng, chỉ cần ngửi mùi hay nhìn thấy thứ gì cũng đều có thể khiến cô thấy buồn nôn, hiện tại cô đã không còn gì để nôn ra nữa nên chỉ nôn khan.

Mộ Tu Kiệt đi theo cô, thấy vậy nhíu mày. Anh đỡ lấy Dịch Hiểu Đồng liền trách, “Còn cậy khỏe, không biết quý trọng thân thể của mình chút nào”. Nói xong anh ôm cô đi về phía cổng bệnh viện.

Nôn nghén mãnh liệt khiến Dịch Hiểu Đồng đứng không vững, chỉ có thể dựa vào anh, yếu ớt nói, “Căn bản không phải như anh nghĩ”.

“Mặc kệ có phải hay không, anh thấy em vẫn chẳng khá hơn chút nào”. Mộ Tu Kiệt tức giận trừng cô, lẩm bẩm, “Không hiểu cái nhà ăn dưới tầng công ty em kiểu gì nữa, rốt cuộc là có đủ vệ sinh hay không vậy?”.

Dịch Hiểu Đồng bật cười thành tiếng, sau đó hỏi trêu anh, “Chờ chút, anh định đưa em đến khoa nào?”.

Thêm một ánh mắt xem thường, anh đáp, “Em thấy em như vậy ngoài khoa tiêu hóa còn có thể đi đâu?”.

Nhưng Dịch Hiểu Đồng lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ, lát sau nói, “Đến khoa phụ sản đi”.

Nghe vậy, Mộ Tu Kiệt lặng người một lúc, dừng bước chân, quay người cô lại, bốn mắt nhìn nhau, “Em. . . Có ý gì?”. Anh không ngu, anh hiểu ý tứ trong lời nói của cô, nhưng anh vẫn muốn xác nhận lại.

Dịch Hiểu Đồng nhìn anh, nghĩ rằng nếu không nói anh nhất định sẽ kéo cô đến khoa tiêu hóa, nếu đã vậy chẳng thà nói thẳng với anh, hơn nữa anh vốn có quyền được biết. “Giữa trưa em đến hiệu thuốc, mua que thử thai, kết quả là. . . . Dương tính”. Dịch Hiểu Đồng nhìn anh, chú ý biểu cảm biến hóa trên mặt anh.

“Tức là. . . Em mang thai ?”. Mộ Tu Kiệt nắm chặt tay, cảm giác hít thở có chút khó khăn.

Dịch Hiểu Đồng gật đầu, không nói tiếp.

Biểu cảm của Mộ Tu Kiệt rất khó miêu tả, anh cau mày nhìn cô, sau đó dời ánh mắt đến cái bụng bây giờ vẫn còn bằng phẳng của cô, cứ nhìn qua nhìn lại như vậy, cuối cùng vươn tay sờ bụng cô, nhẹ nhàng để lên, bỗng nhiên ngây ngô cười, nhìn Dịch Hiểu Đồng, có chút ngốc nghếch hỏi, “Em nói con chúng ta. . . Ở trong này?”.

Nhìn Mộ Tu Kiệt như vậy, Dịch Hiểu Đồng hơi buồn cười, ngày thường anh luôn mang bộ dáng lạnh lùng, ở chung với anh đã lâu đây mới là lần đầu tiên cô thấy anh ngốc nghếch lại có phần đáng yêu.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, anh cau mày nhìn cô, “Em không định nói cho anh biết chuyện đứa bé?”. Vừa rồi anh hỏi cô có phải dạ dày không thoải mái, cô thừa nhận, hơn nữa còn nói không sao không đồng ý đến bệnh viện, cho nên cô có ý định lén gạt anh.

Dịch Hiểu Đồng chột dạ nhìn đi chỗ khác, không nhìn anh.

“Vì sao?”. Mộ Tu Kiệt không vui, giọng điệu cực kì không vui.

“Em. . . Em không biết phải nói với anh thế nào”. Chủ yếu là cô vẫn không biết nên đối mặt với anh thế nào, vì niềm tin. . .

“Em vẫn không tin anh”. Mộ Tu Kiệt khẳng định.

“Cô ấy. . . Lúc trước tìm em, muốn em rời đi, cho nên. . . Em không biết có nên tin anh hay không”. Tay nắm chặt làn váy, Dịch Hiểu Đồng mờ mịt trả lời.

Nắm lấy vai cô, Mộ Tu Kiệt kiên định nói, “Anh không biết vì sao cô ta lại nói vậy với em, nhưng hãy tin anh, anh và cô ta thật sự không có quan hệ gì”.

Dịch Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn anh, cô nghĩ mình có thể tin tưởng anh, dù sao biểu hiện vui sướиɠ ra mặt của anh vừa rồi không phải là giả, cô nhìn cũng cảm giác được.

Hai người cứ đứng đối diện như vậy, hồi lâu Dịch Hiểu Đồng mới mỉm cười gật đầu với anh, “Em biết”.

Mộ Tu Kiệt nhẹ nhàng thở ra, dịu dàng ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên tóc cô, nói, “Chúng ta vào thôi”.

Nhưng kết quả. . . .

Trong bệnh viện ngoài khoa cấp cứu, tất cả những khoa khác đều đã tan tầm.
« Chương TrướcChương Tiếp »