“Anh dừng xe ở phía trước cho em xuống”. Dịch Hiểu Đồng cầm túi bên cạnh, chuẩn bị xuống xe. Vu Phân Phương vì đứa bé trong bụng Dịch Hiểu Đồng, thật sự đã hoàn toàn bỏ qua hết thành kiến với cô, hôm nay còn cố ý bảo Mộ Tu Kiệt đưa Dịch Hiểu Đồng đi làm, hết giờ làm phải tới đón, không rảnh cũng phải đi. Chuyện này đối với Dịch Hiểu Đồng có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng cô không thể từ chối.
Mộ Tu Kiệt nhìn cô, “Vẫn còn không muốn đi cùng anh?”. Giọng điệu nghe không ra tâm trạng xấu.
“Lúc trước không phải anh không muốn công khai quan hệ của chúng ta sao?”. Dịch Hiểu Đồng cúi đầu, không nhìn anh, tự nghịch tay mình, trước kia không cảm thấy gì, nhưng hiện tại trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mát, cô biết mình dần dần bắt đầu để ý đến anh, ngay cả lời nói từ ba năm trước bây giờ lại đem ra so đo, Dịch Hiểu Đồng có chút ảo não tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mộ Tu Kiệt nhìn cô, miệng mỉm cười, quay đầu tiếp tục lái xe, cũng tính chuẩn bị dừng lại.
Xe chậm rãi dừng ở dưới tầng ‘Nội thất Tân Nhã’, Dịch Hiểu Đồng khách khí nói cảm ơn, vừa định xuống xe lại bị Mộ Tu Kiệt đưa tay kéo phắt vào ngực, một nụ hôn ập đến, mang theo chút ngang ngược và mạnh mẽ, không cho Dịch Hiểu Đồng cơ hội cự tuyệt, nồng nàn mê hoặc lòng cô.
Buông cô ra, hai người đều thở hổn hển, đưa tay xoa lên đôi môi đỏ mọng của cô, Mộ Tu Kiệt có phần hối hận vì sự thô lỗ của mình vừa rồi, hướng về phía trước, lại nhẹ nhàng ấn môi lên môi cô, buông ra, xác định cô đã điều chỉnh tốt hơi thở mới nói, “Em vào đi”.
Dịch Hiểu Đồng biết mặt mình hiện tại nhất định đỏ bừng, bởi vì cô cảm giác được trên mặt nóng như hỏa thiêu, tay sờ lên thấy ấm đến dọa người. Cô không nói gì, cũng không dám nhìn anh, mở cửa xe, vội vàng đi xuống, chạy trốn vào công ty.
Nhìn Dịch Hiểu Đồng, Mộ Tu Kiệt lắc đầu bật cười, cười cô thẹn thùng, đã là vợ chồng hơn ba năm, cô vẫn cứ xấu hổ như thế. Quay đầu, khởi động xe chuẩn bị rời đi, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy người đứng đối diện cách tấm chắn thủy tinh, Cung Hiên. Vẻ mặt không kinh ngạc cũng không bất ngờ, nhưng Mộ Tu Kiệt nhận ra trong mắt anh ta mang theo lửa giận. Khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn khıêυ khí©h, khởi động xe trực tiếp lướt qua bên cạnh anh ta, hòa vào đường lớn.
Cung Hiên giận dữ vào công ty, thấy Dịch Hiểu Đồng tâm trạng tốt đang mỉm cười, anh lại càng tức hơn.
“Theo tôi vào trong”.
Vẻ nghiêm khắc của Cung Hiên dọa Dịch Hiểu Đồng nhảy dựng lên, đã lâu chưa ai bị mắng, không hiểu sao hôm nay vừa đi làm lại xảy ra vấn đề gì chọc anh ta mất hứng. Nhưng nghĩ thế nào thì nghĩ, Dịch Hiểu Đồng vẫn nghe lời đi theo vào, thuận tay đóng cửa lại.
“Cung tổng. . . . Ngài có việc gì phân phó?”. Xem ra anh ta hẳn đang nổi nóng, Dịch Hiểu Đồng cẩn thận quan sát sắc mặt của anh.
“Cô và Mộ Tu Kiệt có quan hệ thế nào?”. Cung Hiên nhìn cô, trong mắt mang theo lạnh lùng, giọng điệu có phần ngang ngược, không cho phép người khác cự tuyệt.
Dịch Hiểu Đồng trống ngực dồn dập, lo nghĩ chẳng lẽ anh ta đã phát hiện điều gì. Lắp bắp nói, “Tôi. . . Chúng tôi không, không có quan hệ gì”.
Cung Hiên híp mắt nhìn cô, đột nhiên hai tay đập mạnh lên bàn, tiếng vang lớn kinh người, Dịch Hiểu Đồng sợ tới mức suýt nữa không đứng vững.
Ngoài cửa, một vài đồng nghiệp cũng nghe thấy tiếng, xì xầm nhìn về phía phòng Cung tổng, nhưng cửa sổ bị rèm che kín mít, bọn họ cũng không biết ở bên trong đến cùng là xảy ra chuyện gì.
“Hai người là vợ chồng, cô còn dám nói hai người không có quan hệ”. Cung Hiên nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc.
“Anh. . . Sao anh lại biết?”. Dịch Hiểu Đồng nhìn anh không thể tin được, những người biết chuyện này chỉ đếm trên đầu ngón tay, lý do gì mà anh ta cũng biết?
“Thế nào? Bị tôi nói trúng rồi?”. Cung Hiên đi đến trước mặt Dịch Hiểu Đồng, nhìn chằm chằm vào cô, làm cho Dịch Hiểu Đồng sợ hãi lùi về sau từng bước một.
Bị bức lui đến góc tường, Dịch Hiểu Đồng không còn đường tránh, “Đúng. . . Đúng thì thế nào, chẳng lẽ không được?”. Dịch Hiểu Đồng đứng thẳng lại, sẵng giọng nói.
“Các người thế nào đúng là không liên quan gì đến tôi, nhưng vì sao Mộ Tu Kiệt còn đi trêu chọc Liên Huyên? Đến cùng là anh ta muốn làm gì?”. Cung Hiên không quản chuyện của người khác, nhưng anh quan tâm đến Liên Huyên, Liên Huyên từ nhỏ đã được anh yêu thương che chở, anh thật sự không cho phép cô phải chịu bất cứ tổn thương nào.
“Chuyện đó. . . Mộ Tu Kiệt nói với tôi, anh ấy và Cung Liên Huyên không có gì, hơn nữa tôi tin tưởng anh ấy”. Kỳ thực Dịch Hiểu Đồng cũng không chắc chắn, nhưng đối mặt với người ngoài cô lựa chọn lí do Mộ Tu Kiệt đã nói để thoái thác, anh và Cung Liên Huyên thật sự không có gì.
Cung Hiên thật không thể hiểu nổi, biết rõ chồng mình làm gì sau lưng, vậy mà còn xem như chưa có chuyện gì xảy ra, thậm chí chỉ nghe vài câu lừa gạt đơn giản của anh ta là có thể bỏ qua mọi chuyện, vẫn vui vẻ yên lặng, nói dối giúp anh ta.
“Cô đúng là hết thuốc chữa”. Cung Hiên chán ghét nhìn cô, xoay người trở về bàn làm việc.
“Anh ấy là chồng tôi, tôi. . . . Đương nhiên tin tưởng anh ấy”. Dịch Hiểu Đồng mạnh miệng nói, chỉ là trong đầu không thể khống chế hiện ra một màn mà hôm kia cô đã trông thấy từ phòng ăn dưới lầu.
Cung Hiên nhìn cô, hồi lâu không mở miệng, như là muốn nhìn thấu Dịch Hiểu Đồng, nhắm chặt mắt, thở dài một tiếng, “Cô ra ngoài đi”.
Dịch Hiểu Đồng không hề muốn ở lại, lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, lại lần nữa đóng vào, Cung Hiên biết cô đã đi ra ngoài, mở mắt ra, nhìn cánh cửa đóng kín, anh có chút thất thần.
Cung Hiên tức giận nhất là khi nhìn thấy Dịch Hiểu Đồng và Mộ Tu Kiệt hôn nhau trong xe, anh có ý nghĩ muốn xông lên kéo hai người họ ra, chính anh cũng bị ý nghĩ đó của mình dọa đến, anh quy kết việc mình tức giận như vậy là do Mộ Tu Kiệt một chân đạp hai thuyền, nhưng mà suy nghĩ này lại khiến anh xem nhẹ một thứ tình cảm vừa phát sinh trong lòng mình.