Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Nhân Bí Mật Của Mộ Tiên Sinh

Chương 35: Vu Phân Phương chuyển về sống chung (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bây giờ Vu Phân Phương rất cô đơn, buồn tẻ, Mộ Dương ra đi để lại bà một thân một mình ở căn biệt thự lớn như vậy, trong lòng cảm thấy cô đơn nói không nên lời, mặc dù có người giúp việc hầu hạ bên cạnh, nhưng dù sao cũng không phải là quan hệ máu mủ, không phải người thân của mình thì vẫn tồn tại nhiều khoảng cách.

Những người cao tuổi đều hy vọng con cái có thể thường xuyên ở bên cạnh, cho dù hay khắc khẩu, hờn dỗi cũng vẫn tốt hơn là chỉ có một mình đối diện với không gian bốn bề yên ắng lạnh như băng. Điểm này, rốt cuộc Vu Phân Phương đã được lĩnh hội đủ. Vậy nên dù không thích Dịch Hiểu Đồng, bà vẫn muốn đến ở cùng các con.

Dịch Hiểu Đồng nuốt nước miếng, nhìn hành lý, lại nhìn bà, hỏi, “Mẹ. . . Tính ở đây luôn với chúng con. . . .?”. Không phải Dịch Hiểu Đồng không hiếu thuận, nhớ những tình huống đã xảy ra lúc trước, cô lo rằng bà vì không ưa con dâu là cô mà ăn không ngon miệng, lại sinh bệnh, nếu thật như vậy cô sẽ trở thành bất hiếu.

Vu Phân Phương nhấp ngụm trà Dịch Hiểu Đồng vừa rót, lườm cô, “Thế nào, hay cô không cho phép?”.

“Không. . . Đương nhiên là không, haha”. Dịch Hiểu Đồng cười gượng, cô nào dám chứ, nhà là của Mộ Tu Kiệt, bà là mẹ Mộ Tu Kiệt , cô đâu có quyền gì mà không cho bà ở đây.

“Vậy còn thất thần cái gì, còn không mau đem hành lý của tôi chuyển vào phòng dành cho khách”. Vu Phân Phương tức giận lườm cô, miệng lầm bầm, “Cứ phải để nói mới làm, đúng là đầu gỗ”.

Dịch Hiểu Đồng cười cười, không muốn so đo, xoay người định kéo hành lý, đúng lúc này dì quản gia từ trong bếp đi ra, gật đầu chào Vu Phân Phương, rồi đi về phía đống hành lý.

“Sao vẫn chưa có cơm ăn, muốn để người ta đói chết hả”. Vu Phân Phương ngồi trên sô pha bất mãn nói, kỳ thực bà đói bụng thật, hôm nay bận thu dọn hành lý với mấy thứ linh tinh, đến bây giờ vẫn chưa được ăn một bữa cơm tử tế, hiện tại ngửi được mùi thức ăn bay ra từ trong phòng bếp, bụng lại càng cảm thấy đói.

Bác quản gia định đưa tay lấy hành lý bèn ngừng lại, Dịch Hiểu Đồng nhìn bà mỉm cười, “Bác à, mẹ đói bụng, bác dọn cơm trước đi, việc này cứ để cháu”. Nói xong cố hết sức kéo hành lý đi vào phòng dành cho khách.

Tối đó lúc Mộ Tu Kiệt trở về đã hơn chín giờ, vừa vào cửa liền thấy mẹ mình ngồi trên sô pha phòng khách xem ti vi, Dịch Hiểu Đồng đang thu dọn mấy thứ vụn vặt trong phòng dành cho khách, bác quản gia thì lấy nước để lau cả trong cả ngoài phòng.

“Mẹ!”. Đối với Mộ Tu Kiệt mà nói, chuyện mẹ đột nhiên xuất hiện ở nhà mình là tuyệt đối bất ngờ, anh nhớ từ sau khi anh chuyển ra ngoài ở mẹ chưa từng tới đây lần nào.

Vu Phân Phương quay đầu, thấy con trai, trên mặt hiện rõ nét vui sướиɠ nói không nên lời, xem ra, giờ khắc này bà mới thật sự nhìn thấy người thân, Dịch Hiểu Đồng không tính.

Mộ Tu Kiệt cởϊ áσ khoác, tùy tiện để cặp tài liệu xuống, đi đến bên cạnh mẹ.

“Tu Kiệt, con đã về rồi”. Vu Phân Phương dứt khoát không xem ti vi nữa, kéo tay Mộ Tu Kiệt, nhìn trái rồi nhìn phải, cuối cùng sắc mặt đột nhiên trầm xuống, “Sao sắc mặt con lại kém như vậy, cằm cũng nhọn hơn, Dịch Hiểu Đồng chăm sóc con thế nào đấy”. Nói xong không vui lườm Dịch Hiểu Đồng ở đằng sau, ánh mắt mang theo trách cứ.

Dịch Hiểu Đồng đầu tiên là sửng sốt, lúc Vu Phân Phương quay đi, lại nhí nhảnh le lưỡi nhìn Mộ Tu Kiệt.

Mộ Tu Kiệt bị Dịch Hiểu Đồng chọc, muốn cười nhưng cố nhịn lại, nghiêm trang giải thích với mẹ, “Tháng trước bắt đầu đợt công trình đầu tiên, vậy nên trong khoảng thời gian này con rất bận, mẹ đừng trách Hiểu Đồng”.

“Chuyện công ty là vô cùng, con đấy, bình thường cũng không chịu chú ý nghỉ ngơi”. Trong giọng nói tràn ngập tình thương và sự quan tâm của một người mẹ đối với con, Dịch Hiểu Đồng đột nhiên có cảm giác cực kì hâm mộ, cô gần như đã quên mẹ mình trông như thế nào.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”. Mộ Tu Kiệt hỏi.

“Con đã bao lâu không về thăm mẹ, mẹ nghĩ mẹ mà không đến con sẽ nhanh chóng quên mẹ mất thôi”. Vu Phân Phương tức giận, khinh khỉnh nhìn con trai.

Mộ Tu Kiệt ngượng ngùng sờ sờ mũi, từ sau khi cha qua đời, dường như tất cả mọi chuyện ở công ty đều đổ lên đầu anh, cứ như vậy bận rộn tới bây giờ, ít khi có thời gian rảnh, số lần trở về biệt thự bên kia cũng ngày một ít, khiến trong lòng anh rất áy náy.

“Cho nên, vì đề phòng con trai mẹ bỏ quên mẹ, mẹ đã cho mấy người giúp việc bên đó nghỉ việc, về sau mẹ sẽ ở đây”. Vu Phân Phương tuyên bố quyết định của bà.

Mộ Tu Kiệt nhìn bà, lại vội xoay người nhìn Dịch Hiểu Đồng, anh chỉ biết ngay từ đầu mẹ đã không thích Dịch Hiểu Đồng, lúc trước cũng là do nguyên nhân này nên anh đã đề nghị với cha để hai vợ chồng chuyển ra ngoài ở. Như là biết anh băn khoăn, Dịch Hiểu Đồng mỉm cười đáp lại.

“Mẹ, mẹ cần gì phải làm thế này, về sau con thường xuyên về thăm mẹ là được, nơi này không thể so với biệt thự lớn, mẹ ở sẽ không quen”. Quay đầu, Mộ Tu Kiệt nói với mẹ.

Vu Phân Phương nghiêm mặt, mất hứng nói, “Con ghét mẹ thế à? Mẹ còn chưa già đâu, con đã không còn muốn gặp mẹ sao?”. Trong giọng nói tràn đầy tủi thân, vốn nghĩ đến đây sống cùng con, để con hiếu thuận với mình, không ngờ ‘Tiểu Bạch mắt sói’[1] này lại không muốn cho bà ở đây, thật sự là bị tức chết. Vu Phân Phương càng nghĩ càng tức giận, kích động nói, “Được, con không đồng ý cho mẹ ở đây thì mẹ cũng không làm khó dễ, mẹ. . . Mẹ đi là được”. Nói xong lập tức đứng dậy định đi về phía phòng dành cho khách lấy hành lý.

Thấy thế, Dịch Hiểu Đồng chạy vội đến, cũng không để ý việc bà ghét mình, kéo tay bà, “Mẹ, Mộ Tu Kiệt không có ý này, mẹ đến ở với chúng con đương nhiên anh ấy rất vui, như vậy anh ấy ở bên ngoài làm việc cũng yên tâm, đúng không, Tu Kiệt”. Quay đầu nháy nháy mắt, ra hiệu với Mộ Tu Kiệt.

Mộ Tu Kiệt nhận thấy tín hiệu của Dịch Hiểu Đồng, nhíu nhíu mày, tươi cười đi về phía mẹ, “Đúng vậy, mẹ, mẹ ở đây, con cũng yên tâm”.

Nhìn mẹ chồng vẫn còn mất hứng, Dịch Hiểu Đồng vừa cười vừa nói tiếp, “Đúng vậy, mẹ, con dẫn mẹ đi xem phòng, chắc bác đã dọn dẹp xong rồi. Chỗ nào không vừa ý mẹ cứ nói với con, còn thiếu thứ gì mai bảo bác đi mua cho mẹ”. Nói xong vô cùng thân thiết kéo tay Vu Phân Phương đi vào trong phòng.

Mộ Tu Kiệt khẽ thở dài ngồi xuống ghế sô pha, tay ấn ấn huyệt thái dương, giảm bớt mệt mỏi ngày hôm nay.

__________________

[1] Ý chỉ người vô tâm.
« Chương TrướcChương Tiếp »