Dịch Hiểu Đồng nhìn Sơn Trạch, nghĩ: quái lạ, một người đã hơn ba năm không gặp mà dạo gần đây không hiểu sao đi đến đâu cũng thấy. Cô mỉm cười chào, “Thật là trùng hợp”. Giọng điệu lạnh nhạt, mang theo xa cách.
Sơn Trạch vui mừng tiến lên định cầm tay Dịch Hiểu Đồng, bị Dịch Hiểu Đồng khéo léo né tránh, nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, cười nói, “Đúng vậy, thật trùng hợp”.
“Em còn có việc, em đi trước”. Dịch Hiểu Đồng cười cười, nói xong xoay người muốn rời đi. Cô không muốn nghĩ nhiều, cũng không có ý định dây dưa thêm với anh.
Đi qua bên người Sơn Trạch, Sơn Trạch đưa tay nắm lấy tay cô, có chút thất vọng, “Em đang tránh mặt anh?”.
“Không phải, em thật sự có việc”. Dịch Hiểu Đồng nói xong, muốn rút tay về, nhưng anh không buông. Giằng co vài giây, Dịch Hiểu Đồng nhìn đồng hồ, vẫn còn thời gian, đành nhượng bộ, “Em chỉ có chút thời gian”.
Hai người ngồi trong cửa hàng Starbucks đối diện, gọi hai tách cà phê. Dịch Hiểu Đồng khuấy cà phê trong tách, im lặng vì không biết nên nói gì với anh. Không phải người yêu, cũng không phải đồng nghiệp, miễn cưỡng có thể xem là bạn bè, lại hơn ba năm không liên lạc, không tìm được đề tài để tán gẫu, hiện tại chỉ như hai người xa lạ, cô không rõ vì sao Sơn Trạch cứ cố chấp muốn nói chuyện với mình.
“Em làm ở ‘Tân Nhã’?”. Sơn Trạch mở miệng hỏi.
“Vâng, em không biết đấy là công ty của anh vợ anh”. Thân phận của Cung Hiên được anh ta che giấu rất kĩ, gần như tất cả nhân viên công ty đều không biết anh ta chính là thiếu gia của tập đoàn Cung Thị.
“Nếu em biết anh là chồng của em gái anh ta, em hẳn sẽ không đi làm ở chỗ đó”. Sơn Trạch tự giễu.
Dịch Hiểu Đồng tay quấy cà phê đột nhiên khựng lại một chút, không ngẩng đầu, cười cười. Anh nói không sai, nếu biết anh và Cung Hiên có quan hệ như vậy thì cô sẽ không đến làm ở ‘Tân Nhã’, nếu lúc trước Kiều Luyến biết quan hệ giữa Sơn Trạch và Cung Hiên, chắc chắn cô ấy cũng sẽ không giới thiệu cô tới đó.
“Anh đã hy vọng em hận anh”. Sơn Trạch nói.
Dịch Hiểu Đồng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh, cô không hiểu lời anh nói.
“Như vậy ít nhất chứng minh được trong lòng em còn có anh, chứ không phải như bây giờ, lạnh lùng thờ ơ”. Sơn Trạch nhìn cô, nói nghiêm túc, trong ánh mắt mang theo khẩn thiết.
“Hiện tại nói như vậy còn có ý nghĩa gì đâu, chúng ta nói chuyện khác đi”. Dịch Hiểu Đồng cười gượng, những lời này giữa bọn họ đã không còn thích hợp, anh đã kết hôn, mà cô cũng đã gả cho người khác, lại ở đây nói về chuyện trong lòng ai có ai, rất không phù hợp.
Sơn Trạch đột nhiên nắm tay cô, Dịch Hiểu Đồng muốn giằng ra, anh lại nắm càng chặt. Sơn Trạch kích động nói, “Hiểu Đồng, anh hối hận. Anh yêu em, điều này chưa bao giờ thay đổi, ba năm nay cứ có thời gian là anh lại tới đây, hy vọng có thể gặp em. Ngày đó gặp lại em trên đường, em không biết anh đã vui mừng đến cỡ nào đâu, anh rất muốn ôm chầm lấy em”. Nói xong nắm tay Dịch Hiểu Đồng càng chặt.
Hành động của anh hơi thái quá, Dịch Hiểu Đồng không thích đυ.ng chạm như vậy, “Sơn Trạch, anh. . . Anh đừng như thế”. Cô cố rút tay về nhưng không được.
Sơn Trạch không hề để ý đến sự tránh né của Dịch Hiểu Đồng, tiếp tục nói, “Anh không yêu Khả Huyên, kết hôn với cô ấy hoàn toàn là vì cô ấy có thể giúp đỡ anh, anh đã cho rằng mình có thể cùng cô ấy cứ như vậy đến lúc lìa đời, nhưng đến khi gặp lại em anh mới phát hiện anh vẫn còn rất yêu em. Hiểu Đồng, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?”.
Dịch Hiểu Đồng không giãy nữa, hoảng hốt nhìn anh hỏi, “Còn. . . Cung Khả Huyên thì sao? Anh muốn ly hôn với cô ấy?”. Phải biết rằng, nếu ly hôn Cung Khả Huyên, anh cũng sẽ mất hết mọi thứ.
Ly hôn! Sơn Trạch ngây ngẩn cả người, anh chưa từng nghĩ đến, tuy rằng Cung Khả Huyên có tính tiểu thư, lòng dạ hẹp hòi hay nghi ngờ vô cớ, nhưng không thể không thừa nhận rằng anh không định ly hôn với cô ta, bởi vì anh không muốn mất đi cuộc sống hiện tại.
“Chúng ta. . . Chúng ta sẽ không để Khả Huyên biết”. Sơn Trạch chột dạ.
Dịch Hiểu Đồng không thể tin được anh có thể nói ra những lời này, đây là người đàn ông cô đã yêu sâu đậm lúc trước ư? Cô vì con mắt vụng về của mình mà cảm thấy bi ai, đau lòng nói, “Sơn Trạch, em thật sự coi thường anh”.
Sơn Trạch không dám nhìn cô, bởi vì anh biết yêu cầu của mình quá đáng, nhưng đúng là anh yêu cô.
Dịch Hiểu Đồng dùng sức hất tay anh ra, “Anh dùng tình yêu để đổi lấy sự nghiệp, em chưa từng hận anh, bởi vì phương thức theo đuổi thành công của mỗi người không giống nhau, anh đã lựa chọn như vậy em chỉ có thể than rằng chúng ta hữu duyên vô phận, nhưng bây giờ anh đưa ra yêu cầu đó, từ đáy lòng em rất coi thường anh”.
“Anh. . . Anh thật sự yêu em”. Sơn Trạch vội giải thích.
Dịch Hiểu Đồng kích động nói, “Đừng nói đường hoàng như vậy, anh không yêu ai hết, người anh yêu nhất chính là bản thân anh. Nếu lúc trước anh thật sự yêu em, anh sẽ không làʍ t̠ìиɦ với bạn thân em, anh sẽ không vì sự nghiệp mà lựa chọn rời bỏ em, nếu hiện tại anh thật sự yêu em, anh sẽ không đưa ra yêu cầu vô sỉ khiến em phải sống lén lút như vậy”. Cô hít sâu, kiềm chế cảm xúc của bản thân, nói tiếp, “Anh làm như vậy không phải yêu em, mà là vũ nhục em, đồng thời cũng hạ thấp chính anh”.
“Hiểu Đồng, anh. . .” Sơn Trạch còn muốn giải thích, lại bị Dịch Hiểu Đồng lập tức ngắt lời.
“Xin lỗi, thật sự em còn có việc, em đi trước”. Dứt lời cô cầm túi xách, đi nhanh ra ngoài.
Dịch Hiểu Đồng ra khỏi quán cà phê, liền vẫy taxi nói địa chỉ, hôm nay cô thật sự không nên nói chuyện với anh ta, không nghĩ rằng anh ta có thể đưa ra yêu cầu như vậy, Dịch Hiểu Đồng bắt đầu cảm thấy may mắn vì sự ra đi lúc trước của anh ta.
Bị Sơn Trạch gây rắc rối, lúc Dịch Hiểu Đồng đến ‘Kiến trúc Mộ Dương’ mới hơn bốn giờ một chút, cô không biết có nên đi vào hay không, cứ đứng do dự ở cửa, không hiểu Mộ Tu Kiệt muốn cô tới đây làm gì.
Cuối cùng Dịch Hiểu Đồng quyết định vẫn nên gọi điện cho anh trước, nếu có thể nói rõ ràng qua điện thoại thì sẽ không cần phải đi lên đó. Nhưng sau lại nghĩ, tùy tiện điện thoại cho anh liệu có làm phiền đến công việc của anh hay không, cuối cùng Dịch Hiểu Đồng nhắn một tin cho Mộ Tu Kiệt, ‘Anh tìm em có việc gì?’.
Dịch Hiểu Đồng không đi vào, tản bộ quanh bồn hoa trước cổng công ty, chờ tin anh, nhưng nói thật, cô không biết anh có hồi âm ngay lập tức không, nếu không, chứng tỏ là anh đang bận, như vậy cô sẽ chờ đến năm giờ rồi đi lên, nếu anh trả lời, chứng tỏ là anh không quá bận, như vậy cô sẽ gọi điện cho anh, nếu có thể nói rõ qua điện thoại thì thật sự cô không muốn vào trong đó.
Ngay lúc Dịch Hiểu Đồng đang tính toán, di động của cô vang lên, là Mộ Tu Kiệt gọi đến.
“Em tới rồi à?”. Không nói nhiều, Mộ Tu Kiệt mở miệng hỏi thẳng.
“Í. . . Anh tìm em có việc gì?”. Dịch Hiểu Đồng hỏi ngược lại.
“Cứ đến đi đã, anh ở công ty chờ em”. Đầu bên kia điện thoại Mộ Tu Kiệt cười nói.
“Không thể nói qua điện thoại sao?”. Dịch Hiểu Đồng nhìn cổng lớn của ‘Kiến trúc Mộ Dương’, cau mày hỏi.
“Ừ, không thể nói rõ. Muốn anh cho người đến đón em không?”. Dường như tâm tình hôm nay của Mộ Tu Kiệt rất thoải mái, Dịch Hiểu Đồng có thể nhận ra qua lời anh nói.
“Không, không cần, em. . . Em đang ở dưới lầu”.