Dịch Hiểu Đồng khoan khoái ưm một tiếng từ từ tỉnh dậy, quay đầu nhìn về phía bên kia giường, Mộ Tu Kiệt sớm đã chẳng biết đi đâu, không, không nên nói là chẳng biết đi đâu, cô biết nơi anh đến, anh luôn đặt công việc lên hàng đầu, tuyệt đối là một ông chủ rất có trách nhiệm. Nhưng để làm một người cha, liệu anh đã đủ kinh nghiệm? Lời nói hôm qua của Mộ Tu Kiệt khiến Dịch Hiểu Đồng nghĩ như vậy, cô bắt đầu lo lắng về chuyện liên quan đến đứa trẻ.
Đưa tay tìm kiếm ở phía đầu giường, sờ soạng muốn tìm di động của mình để xem hiện tại là mấy giờ, rèm cửa sổ màu đậm che khuất toàn bộ ánh sáng bên ngoài, trong phòng tối om làm cho Dịch Hiểu Đồng không thể đoán được giờ giấc. Cô đột nhiên nhớ lại ngày hôm qua lúc về nhà liền để túi trong phòng khách, rồi ngồi xuống sô pha nói chuyện với Mộ Tu Kiệt. Đương nhiên, cô cũng đồng thời nhớ tới bác quản gia sau khi trở về bắt gặp tình huống xấu hổ kia của bọn họ, ký ức này khiến Dịch Hiểu Đồng ngượng ngùng vùi mặt vào trong chăn, bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy mất mặt.
Mùa đông, chỉ nằm quấn chăn thôi cũng đã đủ dụ dỗ con người, Dịch Hiểu Đồng tham luyến cảm giác ấm áp ấy cỡ nào, nhưng cô phải đi làm, cô nhớ hôm nay mới thứ sáu, ngày mai mới là cuối tuần tươi đẹp làm cho người ta khao khát. Trở mình chuẩn bị đứng lên, không để bản thân quyến luyến chiếc giường. Vậy mà vừa động, ngay lập tức đã cảm thấy toàn bộ cơ thể dường như bị xe tăng nghiền qua, từ thắt lưng trở xuống đều không phải của mình. Dịch Hiểu Đồng đau khổ nhắm chặt mắt.
Trận đau nhức khiến những hình ảnh như trong phim đã diễn ra tối qua bỗng tái hiện lại trong đầu Dịch Hiểu Đồng.
Ở phương diện này, cho tới bây giờ Mộ Tu Kiệt đối với cô luôn có du͙© vọиɠ rất mãnh liệt, hai người ở trên giường vô cùng hòa hợp khiến Dịch Hiểu Đồng đã hơn một lần hoài nghi rằng trong suốt cuộc hôn nhân kéo dài ba năm của bọn họ, chưa hề cãi vã, không có dị nghị là vì anh mê đắm thân thể cô. Anh đối với cô nhiệt tình, khẩn thiết, đồng thời cũng dịu dàng, săn sóc, nhưng ngày hôm qua anh đột nhiên trở nên điên cuồng, dường như thật sự muốn thực hiện lời nói của chính mình, cả một đêm anh không ngừng đòi hỏi cô.
Những hình ảnh cực hạn ấy khiến Dịch Hiểu Đồng không khỏi xấu hổ đỏ mặt, đau nhức trên thân thể làm trong lòng Dịch Hiểu Đồng không dưới trăm lần rủa xả Mộ Tu Kiệt, nhưng cô không hề phát hiện khóe miệng mình bất giác mỉm cười, trong mắt cũng tràn đầy nhu tình.
Dịch Hiểu Đồng nhịn đau, đứng dậy xuống giường, cô là một nhân viên tận tụy với công việc. Mở cửa phòng nghe thấy trong bếp có tiếng vang liền đi vào, thì ra là bác quản gia đang nấu cơm trong đó. Bác quản gia cảm giác sau lưng có người, quay lại vừa vặn đối diện với khuôn mặt mang vẻ bất ngờ của Dịch Hiểu Đồng, thân thiết tươi cười với cô, ở chung đã lâu, bà coi Dịch Hiểu Đồng như con gái mình.
“Sao hôm nay bác đến sớm vậy ạ?”. Dịch Hiểu Đồng biết gia đình bác quản gia cũng ở Thượng Hải, nhưng vẫn cách nơi này một đoạn khá xa, dậy sớm vào mùa đông không phải là một chuyện dễ dàng.
Bác quản gia cười cười, nhìn Dịch Hiểu Đồng rồi lại nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, “Bây giờ đã là giữa trưa rồi”. Chỉ vào đồ ăn trên bàn, nheo mắt cười, “Hiện tại tôi đang chuẩn bị cơm trưa”.
Dịch Hiểu Đồng nhìn trời bên ngoài, ánh nắng tươi sáng, lại nhìn trà và cá đã rửa sạch để cạnh bếp ga, cô đến cùng là đã ngủ bao lâu? Nghĩ vậy vội vàng chạy ra phòng khách, tìm được túi xách hôm qua để quên trên sô pha, lấy di động ra, thời gian hiển thị rõ ràng trên màn hình là mười một giờ ba mươi phút. Trời ạ! Cô đã ngủ một mạch đến tận giữa trưa, cô còn phải đi làm mà.
Bác quản gia đi theo sau cô, trông mặt cô thộn ra, chỉ biết cười bất đắc dĩ.
“Bác à, sao bác không gọi cháu dậy, hôm nay cháu phải đi làm”. Dịch Hiểu Đồng vẻ mặt đau khổ, cô có thể tưởng tượng ra bộ dáng phát hỏa của Cung Hiên khi thấy mình, trong lòng không khỏi âm thầm cầu nguyện cho bản thân.
“Tiên sinh nói tối qua cô quá mệt, cho nên hôm nay đã giúp cô xin nghỉ”. Bác quản gia nhìn Dịch Hiểu Đồng đầy ái muội, cười nói.
Nhận ra ý tứ trong ánh mắt của bác quản gia, khuôn mặt Dịch Hiểu Đồng ửng hồng, trong lòng lại mắng Mộ Tu Kiệt hơn mười lần, tối hôm qua quá mệt. Mệt? Anh dám nói ra như vậy.
“À, tiên sinh giúp cháu xin nghỉ?”. Vội vàng chuyển đề tài. Nhưng lại bắt đầu lo lắng, Mộ Tu Kiệt giúp cô xin phép, liệu Cung Hiên có phát hiện ra điều gì không?
“Vâng, buổi sáng có người gọi điện vào di động của cô, tiên sinh nghe máy, sau đó tiện giúp cô xin nghỉ luôn”. Bác quản gia nói.
“Có người gọi vào di động? Là ai?”. Dịch Hiểu Đồng có cảm giác không ổn, người đó không phải Kiều Luyến chứ?
“Tôi không rõ lắm, nhưng nghe giọng điệu hẳn là đồng nghiệp của cô”. Điện thoại là do Mộ Tu Kiệt tiếp, bà cũng không biết nhiều.
Không cần đoán, Dịch Hiểu Đồng xác định hai trăm phần trăm người đó là Kiều Luyến. Được lắm, giờ cô phải tiếp tục đối mặt với phiền não thứ hai – sự truy vấn của Kiều Luyến như thế nào đây. Lại một lần nữa, Dịch Hiểu Đồng ở trong lòng chì chiết Mộ Tu Kiệt gấp ngàn lần.
“Tại sao có thể thành ra như vậy. . .”. Thở dài một tiếng, Dịch Hiểu Đồng bất đắc dĩ cảm thán.
Bác quản gia cười cười, đột nhiên nghĩ đến điều gì, nói, “À, đúng rồi, tiên sinh nhắn cô buổi chiều đến công ty tìm cậu ấy”.
“Đến công ty tìm anh ấy? Vì sao?”. Dịch Hiểu Đồng không hiểu.
Bác quản gia lắc đầu, “Tiên sinh không nói rõ, chỉ dặn là nhắn cô khoảng năm giờ chiều đến công ty tìm cậu ấy là được”.
Dịch Hiểu Đồng có chút không tình nguyện gật gật đầu, “Cháu biết rồi”.
Ăn cơm trưa xong, mấy tháng trước ra ngoài đi làm nên giờ ở nhà cô chẳng có việc gì, mấy chậu cây cảnh đã được bác quản gia chăm bón cẩn thận, không cần cô phải nhúng tay vào, những cuốn tiểu thuyết ngôn tình trước đây dùng để gϊếŧ thời gian giờ cũng chả còn kiên nhẫn ngồi đọc lại từng chữ. Xem ti vi cũng chẳng có chương trình gì hay, về phòng ngủ tiếp nhưng rồi cũng không ngủ được. Cuối cùng Dịch Hiểu Đồng quyết định ra ngoài đi dạo, hoặc là vào một quán cà phê ngồi nhâm nhi, cũng sắp tới giờ phải đến ‘Kiến trúc Mộ Dương’ tìm Mộ Tu Kiệt.
Thay quần áo, Dịch Hiểu Đồng đi ra ngoài, không gọi xe, cứ như vậy đi bộ dọc theo ngã tư.
Vốn là đi bừa không có mục đích, nhưng đi một lát, dừng lại nhìn, không nghĩ đã đi tới nơi ở trước đây của hai cha con cô. Nơi này vẫn không có nhiều thay đổi, đột nhiên mới phát hiện từ sau khi cha qua đời cho đến lúc lấy Mộ Tu Kiệt, cô chưa quay về đây lần nào, cô sợ lại chạm vào vết thương lòng, đây là nơi cô đã sống hai mươi hai năm cùng với cha, có lẽ đến bây giờ cô vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận sự thật là cha đã qua đời. Có một loại xúc động không thể giải thích, khắc chế cảm giác muốn rơi lệ, Dịch Hiểu Đồng xoay người định rời đi, sau khi xoay người lại đứng sững ở chỗ cũ.
Phía sau Sơn Trạch không biết đã tới từ lúc nào, nhìn Dịch Hiểu Đồng có chút vui sướиɠ.
“Hiểu Đồng”. Sơn Trạch gọi cô, khóe miệng khó giấu nét cười.