Bởi vì bữa cơm trưa kia nên tâm trạng buổi chiều của Dịch Hiểu Đồng chả ra làm sao, cô cho rằng mình để ý đến những lời nói của Cung Liên Huyên, có thể nói là cả buổi chiều trong đầu cô chỉ nghĩ đến hình ảnh Cung Liên Huyên khoác tay Mộ Tu Kiệt vô cùng thân thiết, Dịch Hiểu Đồng đem hết những chuyện này quy kết thành một nguyên nhân là vì bây giờ cô vẫn còn là Mộ phu nhân, một người vợ sao có thể thờ ơ khi thấy chồng mình đi với người phụ nữ khác.
“Cậu làm sao vậy, trông như người mất hồn thế”. Kiều Luyến khẽ đẩy đẩy cô, từ lúc gặp nhau đã cảm thấy cô có gì đó khác thường, nói chuyện cả nửa ngày mà một chút phản ứng cũng không có.
“Hả? Chuyện gì?”. Dịch Hiểu Đồng phản ứng chậm mất nửa nhịp, cô đang suy nghĩ lúc về nên đối mặt với Mộ Tu Kiệt như thế nào. Mộ Tu Kiệt sẽ thừa nhận tất cả, sau đó yêu cầu ly hôn với cô? Nếu như đúng là vậy, phải chăng cô nên bắt đầu đi tìm nhà trọ?
“Ôi trời ơi!”. Kiều Luyến uể oải vỗ vỗ trán, tình cảm vừa rồi cô thao thao bất tuyệt nói cả nửa ngày mà người này một chữ cũng không nghe lọt tai ư. Dừng bước chân, nhìn Dịch Hiểu Đồng, nghiêm túc lại lặp lại lời nói một lần nữa, “Tớ nói là tớ không thể về cùng cậu, lát nữa tớ có hẹn, cậu tự về một mình nhé”. Hai người tuy rằng không ở cùng một chỗ, nhưng lại chung đường về nhà, cho nên tan tầm hai người hay cùng nhau đi xe buýt về.
Kiều Luyến vốn tưởng rằng Dịch Hiểu Đồng sẽ truy hỏi xem cô hẹn hò với ai, sau đó cô sẽ nhân cơ hội này kể chuyện về bạn trai mình, nhưng không có.
Dịch Hiểu Đồng đờ đẫn nhìn Kiều Luyến, gật gật đầu đáp, “Ừ”.
“Chỉ. . . Như vậy?”. Chẳng lẽ không có gì muốn hỏi cô sao? Cô còn tưởng cô ấy cũng thích tám chuyện giống mình, tò mò truy hỏi xem hẹn ai.
“Cậu đi chơi vui vẻ, tớ về đây”. Nói xong lập tức xoay người rời đi.
“Này Hiểu. . .”. Kiều Luyến còn muốn nói thêm với cô, di động lại đúng lúc này vang lên, là bạn trai gọi tới, thấy Dịch Hiểu Đôngg không có ý định quay đầu lại, Kiều Luyến bĩu môi đành từ bỏ.
Dịch Hiểu Đồng đi trên đường, đột nhiên cảm thấy không muốn về nhà, kỳ quái là hôm nay đi trên đường đâu đâu cũng thấy quảng cáo cho thuê phòng. Đây là hiệu lực từ những suy nghĩ trong lòng?
Dây dưa kéo dài mãi nên lúc về đến nhà đã gần bảy giờ tối, mở cửa, Mộ Tu Kiệt vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở sô pha, như là đặc biệt chờ cô về.
Dịch Hiểu Đồng sửng sốt, đây là lần thứ hai anh về nhà sớm, lần trước là vì chuyện cô ra ngoài làm việc, lần này là muốn bàn với cô chuyện ly hôn?
Dịch Hiểu Đồng hít sâu một hơi, trong lòng tự an ủi: vấn đề này cô đã sớm chuẩn bị, có gì đâu mà phải khẩn trương, việc nên đến cuối cùng cũng sẽ đến.
Không thấy bác quản gia, chắc anh đã bảo bác về trước, dù sao chuyện này cũng không thích hợp để nói trước mặt người thứ ba.
Mộ Tu Kiệt nhìn cô, thấy cô mới vào cửa đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh sau đó khóe miệng lại mang theo ý cười đi về phía anh, ngồi xuống sô pha gần anh. Cô mỉm cười khiến Mộ Tu Kiệt không khỏi nhíu mày, lúc này anh không thích nụ cười trên mặt cô chút nào.
Hai người đối diện hồi lâu, đều không mở miệng, cuối cùng Dịch Hiểu Đồng nhịn không được hỏi, “Anh không có gì muốn nói với em à?”. Không rõ anh vì sao chậm chạp không mở miệng, loại sự tình này không phải là giải quyết càng nhanh càng tốt sao?
“Anh nghĩ em có nhiều chuyện muốn hỏi anh”. Mộ Tu Kiệt lạnh lùng mở miệng, bất mãn với câu hỏi của cô. Anh vẫn chờ, chờ cô mở miệng hỏi anh về chuyện Cung Liên Huyên.
Anh thật ga lăng, nhường cô nói trước để cô giữ chút thể diện, thật sự rất chu đáo. Khóe miệng Dịch Hiểu Đồng hiện lên ý cười tự giễu. Không biết vì sao, lúc này cô lại cảm thấy có chút xót xa.
“Anh và Cung tiểu thư. . . .”. Dịch Hiểu Đồng cân nhắc hồi lâu, vừa mở miệng lại bị anh ngắt lời.
“Anh và Cung Liên Huyên không giống như em nghĩ, báo chí viết xằng bậy em đừng để ý, anh và cô ấy chỉ là quan hệ hợp tác”. Mộ Tu Kiệt vẫn luôn để ý đến biểu cảm biến hóa trên mặt Dịch Hiểu Đồng, nét tự giễu cùng mất mát trên khuôn mặt cô khiến anh không đành lòng, vậy nên không đợi cô hỏi hết, anh đã chủ động giải thích trước.
Lời nói của anh khiến Dịch Hiểu Đồng có chút giật mình, kinh ngạc nhìn anh, nhất thời quên phản ứng.
Khẽ thở dài, đứng dậy đi tới ôm cô vào lòng, hai người cùng chen chúc trên sô pha nhỏ hẹp, “Khoảng thời gian trước, chuyện cha qua đời có ảnh hưởng rất lớn đối với công ty, ngân hàng không tín nhiệm liền trực tiếp huỷ bỏ khoản đầu tư cho vay, kế hoạch trọng tâm trong năm nay của công ty nếu không có khoản tiền đầu tư này bắt buộc phải đình chỉ, vì thế bọn anh quyết định hợp tác với tập đoàn Cung Thị, Cung Liên Huyên là tổng giám đốc Cung Thị, dự án hợp tác này do cô ấy trực tiếp phụ trách, cô ấy đối với chuyện hợp tác của hai bên tỏ vẻ rất hứng thú, nhưng có thêm điều kiện là muốn anh phối hợp với cô ấy diễn trò một chút, công ty cần tài chính của Cung Thị, thế nên anh mới đồng ý”. Mộ Tu Kiệt kể hết với cô chuyện giao dịch giữa anh và Cung Liên Huyên.
Dịch Hiểu Đồng nghe có chút mơ mơ màng màng, hồi lâu mới hiểu ra bèn gật đầu, không có lý do gì mà cô không nguyện ý tin tưởng lời anh nói, nằm trong lòng anh rầu rĩ hỏi, “Vậy nên. . . Khoảng thời gian trước thật sự bề bộn nhiều việc?”. Chứ không phải là đi hẹn hò với Cung Liên Huyên!
Mộ Tu Kiệt mỉm cười đắc ý, anh nghe được ý tứ trong lời nói của cô, buồn cười nói, “Nếu không em nghĩ là gì?”.
“Em nghĩ rằng anh đi hẹn hò với Cung tiểu thư”. Giọng điệu Dịch Hiểu Đồng có chút chua xót.
Mộ Tu Kiệt buông cô ra, khiến hai người mặt đối mặt, qua hồi lâu, mới nghiêm cẩn hỏi, “Em đang ghen?”. Phát hiện này khiến tâm tình anh khoái trá hơn rất nhiều, thoáng chốc đã phá tan tâm trạng buồn bực lúc ban trưa.
Lời nói của Mộ Tu Kiệt như động đến Dịch Hiểu Đồng, cô bất giác đỏ mặt, Ghen? Cô không biết quan hệ giữa mình với Mộ Tu Kiệt lại có thể dùng từ ngữ mờ ám như vậy, nhiều lắm cô chỉ cảm thấy với thân phận Mộ phu nhân, cô nên có phản ứng đó. Lắp bắp giải thích, “Em…em… Em không có. . . Em… Em sao có thể ăn dấm chua của anh, chúng ta cũng không. . . . . Ư ưʍ. . .”. Chưa kịp nói hết, miệng đã bị bịt lại.
Vì không muốn nghe những lời nói khiến bản thân mất hứng, Mộ Tu Kiệt dùng phương pháp hữu hiệu nhất, trực tiếp áp lên miệng cô, hơn nữa phương pháp này cũng khiến anh luôn luôn vui vẻ.
Dịch Hiểu Đồng mở to mắt nhìn anh, hoàn toàn quên phản ứng, hiển nhiên là phát hoảng trước hành động này của anh. Mộ Tu Kiệt đùa dai khẽ cắn môi cô, thành công khiến cô bừng tỉnh thần trí, đưa tay che mắt cô, đang hôn hít nhiệt tình như vậy mà hai mắt mở lớn cũng có chút sát phong cảnh, tay kia chế trụ gáy cô làm nụ hôn càng sâu hơn.
Dịch Hiểu Đồng luôn rất dễ dàng trầm mê vào nụ hôn của anh, bất giác chậm rãi đáp lại, đưa tay ôm lấy vai anh.
Đối với Dịch Hiểu Đồng, Mộ Tu Kiệt cảm thấy bản thân luôn dễ dàng bị kí©h thí©ɧ, tay bắt đầu không an phận thâm nhập vào trong áo cô, sờ lên chiếc móc nội y quen thuộc, bắt đầu cởi bỏ, vào lúc vừa định có động tác tiếp theo thì bỗng phát sinh kịch vui, giờ phút này cửa lớn bị ai đó mở ra.
Sáu mắt nhìn nhau, thời gian dường như ngừng lại, lúc này Dịch Hiểu Đồng thật sự chỉ muốn chết đi cho xong.