“Sao mặn thế, cô định đầu độc chết tôi à?”. Vu Phân Phương kêu lên, sợ hãi đem bát cháo gạt qua một bên.
“Vậy ạ, nhưng con vừa nếm thử rồi, không phải chứ? Hương vị giống với hôm qua mà mẹ”. Dịch Hiểu Đồng có chút nghi hoặc.
“Chẳng lẽ tôi cố ý làm khó dễ cô? Rõ ràng là cô bỏ nhiều muối hơn”. Vu Phân Phương phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, bất giác đẩy cao âm lượng, hôm qua ngủ cả một ngày, ra rất nhiều mồ hôi, tinh thần Vu Phân Phương so với lúc trước đã thoải mái hơn nhiều, giọng nói cũng trong hơn, không còn khàn khàn nữa.
Dịch Hiểu Đồng cười cười, tuy rằng biết bà cố tình, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “Không ạ, để con đi nấu lại cho mẹ”. Nói xong thu dọn bát đũa ở đầu giường, xoay người đi xuống bếp làm lại.
“Thôi không cần, khó ăn muốn chết”. Vu Phân Phương chán ghét nói, “À này, Tu Kiệt đâu?”.
“Công ty có việc nên anh ấy đến đó, nói buổi trưa sẽ về, chắc một lát nữa là về”. Dịch Hiểu Đồng bình tĩnh trả lời.
“Đã biết”. Bà Vu lạnh lùng đáp.
Dịch Hiểu Đồng đi ra khỏi phòng đóng cửa lại, xoay người mới để ý Mộ Tu Kiệt không biết đã đứng cạnh cô từ bao giờ.
“Á. . . Anh không định vào ư?”. Nhìn anh, có chút kinh ngạc hỏi.
Mộ Tu Kiệt nhìn cô thật sâu, “Mẹ sinh bệnh khó chịu trong người, em đừng để trong lòng”.
Dịch Hiểu Đồng sửng sốt, cười nói, “Em đâu có nhỏ nhen như vậy”.
“Ừ”. Mộ Tu Kiệt gật đầu, anh biết mẹ cố ý gây khó dễ cho Dịch Hiểu Đồng, nhưng dù sao đó cũng là mẹ anh, cha vừa qua đời, hơn nữa bà lại đang ốm, anh là phận con có thể nói gì đây, cho nên đành xin Dịch Hiểu Đồng đừng quá để ý.
Hai người nhìn nhau không biết nói gì, không khí có phần ngượng ngùng.
“Em xuống bếp làm chút đồ mẹ thích ăn, hôm nay hình như cháo hơi mặn”. Dịch Hiểu Đồng dí dỏm chỉ chỉ bát cháo trắng trên tay.
Mộ Tu Kiệt mỉm cười gật đầu, "Hiểu Đồng, hiện giờ mẹ đã đỡ nhiều, hơn nữa trong nhà cũng có quản gia, em về trước đi, ngày mai không phải bắt đầu đi làm lại sao”. Cô ở đây, mẹ khó kiềm chế lại tiếp tục làm khó, cho nên để cô về ngược lại còn tốt hơn.
“Dạ, em biết rồi”. Ngày mai phải đi làm, cô cũng muốn chuẩn bị tốt một chút.
Những gì cần nói đều đã nói, Dịch Hiểu Đồng xoay người định rời đi. Phía sau Mộ Tu Kiệt đột nhiên lại mở miệng gọi cô, “Hiểu Đồng. . .”.
“Còn có việc gì sao?”. Dịch Hiểu Đồng nghi hoặc nhìn anh, biểu cảm của Mộ Tu Kiệt có chút do dự.
“À. . . Ngày đó tâm trạng của anh có hơi kích động, anh biết em không có ý kia, những lời anh đã nói hôm ấy em cũng đừng để trong lòng nhé”. Ậm ừ nói xong, Mộ Tu Kiệt vội vàng mở cửa đi vào.
Dịch Hiểu Đồng đối với lời anh nói đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhớ lại chuyện hôm anh say rượu, khóe miệng hiện lên ý cười nồng đậm, xoay người đi về phía phòng bếp.
Ngày đầu tiên đi làm của năm mới, trên cơ bản không có chuyện gì quan trọng, mọi người vẫn mang theo không khí của kì nghỉ, ở trong văn phòng nói chuyện mình đã đi đâu chơi vào năm mới, hay bên nhà lại giới thiệu đối tượng xem mắt, dù sao không để lộ tâm tư lúc đang làm việc là được. Hôm nay sắc mặt của Cung Hiên không tốt lắm, cứ xưng xưng xỉa xỉa, dường như có người mắc nợ anh ta tám trăm vạn vậy, nhưng kỳ lạ là không phát giận, có lẽ vì là ngày đi làm đầu tiên của năm mới nên mới chịu đựng không bùng nổ.
Buổi sáng Cung Hiên triệu tập mọi người mở một cuộc họp, chủ yếu là xác định phương hướng và mục tiêu chính của công ty trong năm nay, Dịch Hiểu Đồng làm biên bản. Giữa giờ họp, Cung Hiên không chỉ một lần nhìn đồng hồ, giống như là có chuyện gì rất quan trọng.
Buổi họp kết thúc sau hai tiếng, lúc đi ra đã hơn mười hai giờ trưa, buổi sáng Dịch Hiểu Đồng chưa ăn gì nên hơi đói bụng, để mọi thứ xuống, liền kéo Kiều Luyến chuẩn bị đi xuống nhà ăn tầng dưới.
“Hiểu Đồng, cậu là quỷ chết đói đầu thai hả?”. Kiều Luyến ồn ào nói, Dịch Hiểu Đồng gần như kéo cô chạy, năm nay cô đã khác những năm trước, nếu nói theo kiểu thời thượng bây giờ thì cô đã là hoa có chủ, để thành thục nữ chính hiệu, cô còn đi làm tóc theo đúng mốt đương thời lưu hành ‘xoăn lọn to’, hiện tại bị nha đầu điên Dịch Hiểu Đồng này lôi kéo như vậy thì còn đâu là khí chất thục nữ nữa, ngay cả tóc tai cũng bị làm cho bù xù. May là vị kia nhà cô không có ở đây, bằng không trước mặt anh hình tượng thục nữ cô mất công xây dựng chắc chắn sẽ bị phá hủy.
Hai người dừng lại trước thang máy, Kiều Luyến đứng đối diện thang máy sửa sang lại mái đầu cuộn sóng.
“Không sao đâu, tớ đói muốn điên rồi”. Dịch Hiểu Đồng ôm bụng, dạ dày đau âm ỉ.
Kiều Luyến tức giận lườm cô, tặng cô ba chữ, “Đáng đời cậu”.
Số trên thang máy không ngừng chuyển động, dừng lại ở tầng các cô đang đứng, cửa thang máy mở ra, bên trong có đôi nam nữ đứng nắm tay nhau, nam cao lớn anh tuấn, nữ tinh tế xinh đẹp.
Bốn mắt nhìn nhau, không, phải là sáu mắt mới đúng, Dịch Hiểu Đồng và Kiều Luyến sững người nhìn Sơn Trạch trong thang máy, Sơn Trạch cũng bất ngờ, anh không nghĩ sẽ gặp các cô ở đây.
"Sơn Trạch?”. Kiều Luyến kinh ngạc lên tiếng.
“Sơn Trạch, mấy người quen nhau sao?”. Cung Khả Huyên ở bên cạnh thấy lạ quay sang nhìn Sơn Trạch.
“Anh. . . Các cô ấy là. . .”. Sơn Trạch lắp bắp mãi, cả nửa ngày cũng nói không xong.
“Chúng tôi không quen anh ta”. Lão đại Kiều Luyến mất hứng.
Không khí có chút ngượng ngập, nhìn khuôn mặt khó chịu của Kiều Luyến, lại nhìn Sơn Trạch bối rối đỏ mặt, Dịch Hiểu Đồng cười đáp, “Chúng tôi học khóa dưới anh ấy, Sơn Trạch là học trưởng của chúng tôi, lúc trước chúng tôi học cùng trường”.
“Phải không?”. Cung Khả Huyên mỉm cười nhìn Sơn Trạch, như đang đợi anh xác nhận.
“Là. . . Đúng vậy, các cô ấy học khóa dưới anh hồi Đại học”. Sơn Trạch nói theo lời Dịch Hiểu Đồng.
“Chỉ là khóa dưới thôi à?”. Cung Khả Huyên cười như không cười hỏi, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô cảm thấy quan hệ giữa Sơn Trạch và các cô ấy không chỉ đơn thuần là mối quan hệ khóa trên khóa dưới.
“Tất cả chen chúc ở đây làm gì vậy”. Phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Cung Khả Huyên trông thấy Cung Hiên, mỉm cười đi tới, làm nũng kéo tay anh, ngọt ngào gọi, “Anh trai”.
Dịch Hiểu Đồng và Kiều Luyến đều ngẩn ra, cô ta gọi Cung Hiên là anh trai!
“Anh cả”. Sơn Trạch cũng chào hỏi.
Cung Hiên gật đầu, nhìn qua, thấy Dịch Hiểu Đồng và Kiều Luyến, anh nhăn mày.
Kiều Luyến kéo Dịch Hiểu Đồng còn đang xuất thần, mỉm cười, “Chào Cung tổng”.
Cung Hiên hờ hững gật đầu, quay sang Cung Khả Huyên và Sơn Trạch nói, “Đi thôi”.
Cung Khả Huyên dẫn đầu, ba người cùng vào thang máy.
Thấy Dịch Hiểu Đồng và Kiều Luyến vẫn đứng bất động, Cung Hiên cau mày hỏi, “Không định vào sao?”.
Dịch Hiểu Đồng trao đổi ánh mắt với Kiều Luyến, “Chúng tôi đi sau cũng được, không vội”.
Cửa thang máy vừa khép lại, Dịch Hiểu Đồng quay đầu nhìn Kiều Luyến nghi hoặc, “Cung Hiên là anh trai Cung Khả Huyên?”.
Kiều Luyến cũng nghi hoặc lắc đầu, chuyện này, cô cũng không biết.