Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, lại một năm nữa sắp kết thúc, Dịch Hiểu Đồng đã làm ở Tân Nhã được ba tháng. Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trong năm của ‘Nội thất Tân Nhã’. Hội nghị được quyết định tiến hành vào buổi sáng, buổi chiều mọi người trong công ty tụ tập liên hoan, coi như chúc mừng một năm kết thúc và thưởng cho mọi người vì trong năm vừa rồi đã vất vả phấn đấu.
Trong hộp đêm tràn đầy náo nhiệt, mang theo những tiếng cười, có người ca hát nồng nàn, có người sôi nổi chơi oẳn tù tì uống rượu, Dịch Hiểu Đồng yên tĩnh ngồi ở một bên, mỉm cười nhìn bọn họ, cô không tham gia cùng mọi người, nhưng vẫn có thể cảm nhận được niềm vui của họ.
“Hiểu Đồng, tới đây chơi cùng chúng tớ”. Kiều Luyến cùng mấy đồng nghiệp đang chơi trò giải câu đố, người nào thua bị phạt rượu.
Dịch Hiểu Đồng điềm đạm cười lắc đầu, cô chơi trò giải câu đố không giỏi, lại không biết uống rượu, đối với trò chơi này không thể nghi ngờ là kiểu gì cô cũng thua, cho nên cô thông minh lựa chọn ngồi một bên xem mà không tham gia vào.
Biết tính cách của cô, Kiều Luyến cũng không miễn cưỡng, xoay người chơi tiếp cùng mọi người.
Đúng lúc này có điện thoại bác quản gia gọi tới, trong phòng rất ầm ĩ, Dịch Hiểu Đồng đứng dậy đi ra ngoài nghe điện.
“Bác à?”. Hơi bất ngờ, cô biết nếu không có chuyện gì thì bác quản gia sẽ không gọi điện cho mình, vậy ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao? Dịch Hiểu Đồng có chút lo lắng nghĩ.
“Phu nhân, ở nhà bên kia gọi điện nói. . . . Lão gia, lão gia đi rồi. . .”.
Mặt Dịch Hiểu Đồng trong phút chốc bỗng tái nhợt, suýt chút nữa đánh rơi di động, không muốn chấp nhận, “Bác… bác ơi, cháu, cháu không hiểu ý bác?”. Hỏi thật dè dặt cẩn trọng, thanh âm run rẩy.
“Chiều nay bệnh tim của lão gia đột nhiên tái phát, nên bị ngã cầu thang, lúc đó phu nhân và quản gia không có ở đó, lúc trở về lão gia đã quá yếu, đưa đến bệnh viện thì đã, đã quá muộn . . .”. Đầu dây bên kia giọng bác quản gia mang theo đau đớn.
Dịch Hiểu Đồng sắp đứng không vững, đây là lần thứ hai cô phải nghe cuộc điện thoại như thế này, lần đầu tiên là về cha đẻ cô, lần này là cha chồng cô – người đã coi cô như chính con gái ruột của mình.
Dịch Hiểu Đồng cúp điện thoại, mặt trắng bệch như tuyết, lảo đảo trở vào lấy túi xách rồi đi ra, bên trong mọi người vẫn rất cuồng nhiệt, không ai phát hiện bọn họ thiếu mất một người.
Cung Hiên đứng ở cửa lớn, trong tay kẹp nửa điếu thuốc, anh hẳn là phải ở trên kia, anh là ông chủ nên không thể không tham gia những cuộc liên hoan thế này. Nhưng cho tới bây giờ anh vẫn không thích hợp với những khung cảnh quá náo nhiệt như vậy, trước kia ở nhà cũng thế, mà sau này ra công ty do chính mình thành lập cũng không có gì thay đổi. Cho nên mới đi xuống dưới hóng gió hút thuốc, đợi lát nữa vào thanh toán hóa đơn rồi đi thẳng về nhà, anh biết nếu như không có mặt anh ở đó, mọi người lại càng cao hứng.
Đột nhiên một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt anh, thân mình có chút lung lay đi đứng bất ổn, lại vội vàng chạy đến bên đường, như là muốn gọi taxi rời đi. Ánh đèn đường bên cạnh chiếu rọi xuống, anh có thể thấy trên gương mặt nhỏ nhắn là nước mắt trong suốt, cau mày tự hỏi, “Cô gái này muốn làm gì đây?”. Vứt bỏ điếu thuốc trong tay, Cung Hiên đi nhanh về phía trước.
Dịch Hiểu Đồng sốt ruột muốn ngăn chiếc xe tiếp theo, nhưng giờ phút này lại thiếu xe đến đáng thương, xe đi qua không một chiếc nào dừng lại. Nước mắt không cầm được chảy dài trên má, trong lòng cô rất hoảng loạn, trông giống như đứa trẻ không biết mình đã làm sai việc gì.
Cung Hiên tiến lên dùng sức kéo cô lại, bởi vì vô thức Dịch Hiểu Đồng đã chạy ra giữa đường, những chiếc xe lao vun vυ"t bên người cô. “Cô không muốn sống nữa hả”. Cung Hiên hướng về phía Dịch Hiểu Đồng lớn tiếng rít gào, một màn vừa rồi không biết có bao nhiêu nguy hiểm, nghĩ lại anh vẫn còn thấy sợ.
Dịch Hiểu Đồng rơi lệ, ánh mắt dại đi, một hồi lâu mới nhận ra anh, cầm lấy tay anh, kích động nói, “Cung tổng, anh có xe đúng không, anh làm ơn đưa tôi đi, tôi. . . Tôi không đón được taxi. . .”. Nói xong nước mắt lại chảy dài.
“Có chuyện gì?”. Nhìn bộ dáng của cô, Cung Hiên biết nhất định là đã xảy ra chuyện, hơn nữa không phải là chuyện tốt.
Dịch Hiểu Đồng nhìn anh, không ngừng rơi lệ, nói mãi không nên lời. Nhìn bộ dạng này của cô, Cung Hiên biết dù có hỏi cũng không được gì, kéo tay cô chạy đến chỗ đậu xe.
Trên xe Cung Hiên lấy khăn giấy đưa cho cô, hỏi, “Cô muốn đi đâu?”.
Dịch Hiểu Đồng lau mắt, nói địa điểm.
Cung Hiên có chút kinh ngạc nhìn cô, cũng không hỏi thêm gì, lập tức khởi động xe phóng vụt đi.
Dọc theo đường đi cảm xúc của Dịch Hiểu Đồng đã ổn định không ít, chỉ đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một câu. Cung Hiên im lặng lái xe, cũng không chủ động tìm đề tài nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng quay sang nhìn cô, xem cô thế nào.
Tiếng chuông di động vang lên trong không gian yên tĩnh, phát ra những nốt nhạc vây quanh toàn bộ thùng xe, Dịch Hiểu Đồng bị gọi nên phục hồi lại tinh thần, nhìn di động trong tay, là Mộ Tu Kiệt gọi tới. Ấn nút nghe, thanh âm khàn khàn, “Dạ”.
“Em ở đâu? Anh đến đón”. Dịch Hiểu Đồng nghe ra giọng anh mang theo mỏi mệt.
“Em đang trên xe, chờ một lát là đến”. Nói xong giọng điệu lại có chút nghẹn ngào.
“Anh đợi em ở cửa”. Mộ Tu Kiệt nói xong liền cúp điện thoại.
Xe chậm rãi tiến vào tiểu khu, dừng lại trước một biệt thự lớn ba tầng, Mộ tu Kiệt đã chờ ở cửa. Dịch Hiểu Đồng xuống xe đi về phía Mộ Tu Kiệt, Cung Hiên xuống xe đi theo, thấy Mộ Tu Kiệt bèn nhíu mày.
Mộ Tu Kiệt tiến lên ôm Dịch Hiểu Đồng vào lòng, nhìn Cung Hiên đứng bên cạnh, mở miệng, “Đã làm phiền Cung tổng đưa Hiểu Đồng về”.
Cung Hiên lắc đầu, bình tĩnh đáp, “Cô ấy là nhân viên của tôi”.
Mộ Tu Kiệt gật đầu, nói, “Hôm nay trong nhà xảy ra chút chuyện, nên không thể mời Cung tổng vào thăm”.
“Không cần khách khí”. Cung Hiên nói.
Mộ Tu Kiệt gật đầu, ôm Dịch Hiểu Đồng đi vào trong, Dịch Hiểu Đồng ở trong lòng anh nghẹn ngào hỏi, “Tu Kiệt, cha thật sự. . .”. Chuyện này quá đột ngột, đến bây giờ cô vẫn chưa thể tin đó là sự thật.
Mộ Tu Kiệt dừng bước chân, đau đớn nhắm mắt, “Chúng ta vào thôi”. Trong giọng nói của anh có chứa đau khổ đè nén.
Ngồi trong xe, Cung Hiên nhìn chằm chằm cửa lớn ngôi biệt thự kia, chìm vào suy nghĩ sâu xa, hồi lâu mới quay đầu xe rời đi.
Mộ Dương an bình nằm trên giường, yên tĩnh khiến người ta cảm thấy ông như đang ngủ, chỉ là khuôn mặt không còn chút máu lưu thông cho chúng ta biết ông đã ngừng thở. Vu Phân Phương chảy nước mắt ngơ ngác ngồi một bên, tay vẫn nắm tay ông.
Dịch Hiểu Đồng khóc đi tới, ngồi quỳ bên giường, nghẹn ngào nói, “Cha, con gái tới chậm”. Cô không thể ngờ rằng người hôm trước còn cao hứng gọi điện thoại trò chuyện với cô mà đột nhiên hôm nay đã ra đi, cha đi rồi, người luôn đối đãi với cô như con đẻ hôm nay cũng cứ như vậy bỏ cô mà đi. Nước mắt như vòi rồng mở nước, thế nào cũng không dừng được, không ngừng tràn ra, Mộ Tu Kiệt tiến lên ôm lấy cô, không ngăn cản, đôi mắt anh cũng phiếm hồng, nước mắt bị kìm lại trong hốc mắt, anh phải dùng sức chịu đựng mới không để nó rơi xuống.
Một đêm này, tất cả những người trong Mộ gia đều thức trắng.