Hạ Tử Kỳ cũng không giúp đỡ, chỉ chăm chú nhìn Tần Tử Lam bận rộn làm việc, hết chạy từ trên xuống dưới, lại từ trong ra ngoài, cuối cùng dạ dày của Tần Tử Lam không thể chịu đựng được nữa, cô mới quay lại phòng ngủ, mở ngăn kéo lấy ra hai lọ thuốc uống mỗi lọ một viên.
“Cô uống thuốc gì vậy?”
Hạ Tử Kỳ hỏi, trước đây anh đã từng nhìn thấy hai lọ thuốc thủy tinh trong ngăn kéo, dù tò mò nhưng anh cũng chưa từng hỏi đến.
Tần Tử Lam bình tĩnh nói: “Thuốc dạ dày do bác sĩ kê đơn”
Hạ Tử Kỳ không hỏi thêm nữa, anh biết cô có bệnh về dạ dày.
Một lúc sau, anh lại nói: “Nếu cơ thể chưa khỏe hẳn thì đừng chuyển nhà nữa.”
“Tôi cũng không muốn chuyển đi, bởi vì tôi đang thiếu tiền nên mới cần bán lại căn nhà này gấp. Hạ Tử Kỳ, anh hiểu rõ hơn ai hết vì sao tôi thiếu tiền mà.”
Nếu Hạ Tử Kỳ còn để ý đến cuộc hôn nhân của bọn họ, chừa cho cô một con đường, thì thời gian này cô cũng không khó khăn như vậy.
“Căn nhà này cô định bán bao nhiêu tiền?”
“Lúc đó tôi mua trả một lần hơn mười bảy tỷ, bỏ đi số lẻ bây giờ bán mười lăm tỷ.”
Giá nhà bây giờ cao hơn rất nhiều so với ba năm trước, đừng nói mười lăm tỷ, hai mươi bốn tỷ cũng có người mua, nhưng cần thêm một chút thời gian nữa.
Nhưng thứ mà Tần Tử Lam thiếu chính là thời gian, cô không có nhiều thời gian như vậy để chờ đợi.
Hạ Tử Kỳ khoanh tay, ánh mắt sắc như chim ưng khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng, một lúc sau mới nói với Tần Tử Lam: “Nhà này tôi mua, sẽ coi như tài sản chung của vợ chồng chúng ta.”
“Anh mua?” Tần Tử Lam phản ứng rất nhanh: “Được thôi, chỉ cần anh đưa tiền thì nhà là của anh.”
Hạ Tử Kỳ lấy một bao thuốc lá từ trong túi quần, rút ra một điếu, châm lửa, nhưng không hút mà cầm trên tay ngắm nghía, ánh sáng màu đỏ cam ảnh lên sáng rực trong bóng tối.
Hạ Tử Kỳ không nghiện thuốc lá, chỉ khi có chuyện gì buồn phiền thì mới hút hai điếu. Hạ Tử Kỳ ngậm lấy điếu thuốc, lấy ví từ túi trong ra, rút ra một tấm thẻ ngân hàng.
“Trong này có mười lăm tỷ.”
Tần Tử Lam đi qua cầm lấy tấm thẻ: “Tôi sẽ sắp xếp cho luật sư chuyển giao bất động sản càng sớm càng tốt.”
Cô vốn không quen với mùi thuốc lá, trước đây khi bàn chuyện làm ăn khó tránh khỏi gặp phải những người thích hút thuốc, lúc đó cô còn có thể chịu đựng được, nhưng giờ cô bị ung thư dạ dày, khi ngửi phải mùi khó chịu sẽ có phản ứng.
Hạ Tử Kỳ hiển nhiên cũng nhận ra cô không thích mùi khói thuốc lá, vì vậy anh đi ra khỏi phòng: “Không cần dọn nhà nữa, cô cứ sống ở đây đi. Hơn nữa, hai ngày nữa La Lan sẽ chuyển đến đây.”
Kỷ La Lan chuyển đến đây? Giọng điệu của Hạ Tử Kỳ không phải là đang thương lượng với cô, ánh mắt Tần Tử Lam dò xét, trong lòng bỗng cảm thấy buồn nôn.
Hạ Tử Kỳ không ly hôn với cô chẳng lẽ là muốn tay trái ôm vợ tay phải ôm người tình?
Tần Tử Lam nhíu mày cười cười, “Được thôi, anh vui là được.”
Hôm nay Hạ Tử Kỳ trở về chính là để nói với Tần Tử Lam về chuyện này. Hôm qua Kỷ La Lan lại hỏi anh về việc ly hôn với Tần Tử Lam.
Sau khi biết được anh sẽ không ly hôn, cô ta liền yêu cầu sống cùng anh, cho dù có Tần Tử Lam ở bên cạnh cô ta cũng không để ý, anh không còn cách nào khác chỉ có thể đồng ý.
Nhưng Hạ Tử Kỳ không ngờ Tần Tử Lam lại vui vẻ đồng ý ngay lập tức như vậy, điều này không hợp với tính cách của cô, Tần Tử Lam có tính thẳng thắn, tiếp quản Thẩm thị nhiều năm như vậy, khí chất hơn người thường.
Lòng kiêu ngạo của cô không cho phép cô cúi đầu trước người khác, chứ đừng nói ở chung một mái nhà với nhân tình của chồng.
Hạ Tử Kỳ nhất thời không phân biệt được trong lòng mình đang vui hay không vui, mấp máy môi giải thích một câu không liên quan: “Cô đừng tưởng La Lan chuyển đến đây để chăm sóc cho cô.”
Tần Tử Lam không kiềm chế được cảm xúc, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường châm chọc, để cái cơ thể thỉnh thoảng lại bị thiếu máu của Kỷ La Lan đến chăm sóc cô ư?
Kỷ La Lan là loại người như thế nào bốn năm trước cô đã biết rõ, cô không có một chút cảm tình nào với người phụ nữ này, nhưng nếu Hạ Tử Kỳ muốn cô ta dọn đến ở thì cứ đến đi.
Không cần chuyển nhà, cả người Tần Tử Lam cũng được thoải mái, sắp xếp đồ đạc buổi sáng đã đóng gói trở lại chỗ cũ. Khi cô đang định bỏ tấm ảnh cưới có cũng được mà không có cũng chẳng sao kia vào phòng chứa đồ, Hạ Tử Kỳ đi đến lấy ảnh cưới từ trong tay cô, ngẫm nghĩ rồi nói: “Treo ảnh lên đầu giường phòng ngủ đi, tôi đi tìm cái đinh.”
Cũng không hỏi xem Tần Tử Lam có đồng ý hay không, anh trực tiếp đi vào phòng ngủ dùng thước kẻ đánh dấu vị trí.
Tần Tử Lam dựa vào tường nhìn bóng lưng bận rộn của Hạ Tử Kỳ, nói: “Hạ Tử Kỳ, anh không sợ Kỷ La Lan nhìn thấy ảnh cưới sẽ gây chuyện với anh sao?”
Hạ Tử Kỳ dường như không quan tâm, tay đang đóng chiếc đinh cũng không dừng lại, quay lưng về phía Tần Tử Lam nói: “La Lan không giống cô”
Tần Tử Lam cười chế nhạo, nhịn không được cay nghiệt nói: “Cô ấy cũng thật rộng lượng, có thể bao dung cho người mình thích ở cùng người phụ nữ khác cả ngày.”
Lời này của cô không biết là đang châm chọc Kỷ La Lan hay tự châm chọc chính mình, cũng có thể là cả hai.
Nói xong, cô lại nói tiếp: “Đúng là tôi và cô ta không giống nhau, ít nhất bây giờ Kỷ La Lan vẫn còn thích anh, còn tôi không thích anh nữa rồi.”
Không ai lại thích tự tìm khổ mà đi thích một người không chung thủy.