Biệt thự Trần Gia.
Người giúp việc trong nhà thấy Quỳnh Hoa uống say như vậy thì đều hoảng hốt và lo lắng, nhưng không ai dám lên tiếng. Tuấn Anh bực bội ẵm cô lên lầu, không quên căn dặn bác quản gia chuẩn bị nước giải rượu.
Dù trong lòng rất khó chịu, nhưng anh vẫn có những cử chỉ ân cần chăm sóc cô, đến chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy nữa. Nhẹ đặt cô xuống giường, đang tính thay quần áo cho cô, vừa mở tới nút áo đầu tiên, Quỳnh Hoa sợ hãi mơ màng ngồi bật dậy nắm chặt lấy tay anh, ấp úng.
“Anh…anh tính làm gì, hoàng tử?”
Tuấn Anh chợt thấy lòng vui vẻ, mỉm cười nhìn cô và nói.
“Làm điều mà em muốn, được hông???”
“Nhưng, tôi chẳng nghĩ ra là tôi muốn gì cả”
“Vậy, làm điều mà anh muốn, nhé?”
“Là điều gì?”
Đôi môi nhỏ nhắn thốt ra những lời lẽ giản đơn tới mức anh cũng có chút động lòng, anh đưa tay mình nhẹ đặt lên má cô, ánh mắt anh nhìn cô ngọt ngào hơn. Tiến lại gần một chút, Tuấn Anh phản xạ theo tiếng nói con tim mình, bỗng nhiên anh muốn hôn cô, khi hai đôi môi gần chạm vào nhau. Quỳnh Hoa như bừng tỉnh hét lên, kèm theo một cú đá thật mạnh.
“Tên điên này, anh lại lên cơn nữa hả. Tôi nói cho anh biết một lần thôi là đủ rồi nhé. Nếu còn có lần sau đùa cợt với tôi, tôi đánh anh thật đó”
Anh ôm bụng nhăn nhó nhìn cô, dù rất muốn cười nhưng miệng không thể cười nổi, cất giọng.
“Em làm tôi đau”
“Cho chừa”
“Không phải em bảo chúng ta là vợ chồng sao? Vợ chồng thì chuyện hôn nhau là tất nhiên, sao em phải phản ứng dữ dội như vậy chứ?”
“Anh còn..muốn sao? Có tin tôi ….”
“Em xem lại em đủ sức đánh tôi không? Nếu tôi muốn…em nghĩ em cản được tôi sao?”
Anh ngồi sát vào người cô, đưa hai tay ôm lấy eo cô, nhìn cô say đăm và tà mị trêu chọc. Quỳnh Hoa lúc này được một phen sợ hãi, theo quán tính chụp ngay lấy chiếc gối bên cạnh ôm chặt lấy, khuôn mặt tội nghiệp hết mức có thể lắp bắp.
“Tuấn Anh à, tôi biết tôi sai rồi, anh bỏ qua cho tôi được không? Tôi hứa, tôi hứa..lần sau, tôi sẽ ngoan mà”
“Ngoan là như thế nào?”
“Là..là sẽ không …không đi tìm anh, không làm phiền anh, không được uống rượu nữa. Anh…anh..thấy vậy được chưa?”
Anh vẫn chưa buông tha cô, lại một nữa ôm gần hơn, khiến cho Quỳnh Hoa thêm phần sửng sốt, môi anh thì thầm bên tai cô.
“Còn một điều nữa không được quên, đó là đừng bao giờ để tôi thấy cảnh tượng em thân mật nhảy nhót bên những người đàn ông khác. Tôi không kiềm chế được lâu đâu”
Có phần ngạc nhiên cô hỏi anh.
“Nhưng mà, chuyện đó….đâu liên quan gì đến anh. Sao anh lại cấm tôi chứ?”
“ Mặc dù nó không liên quan tới tôi, nhưng…điều tôi không thích thì em đừng nên làm. Em phải nhớ cho kỹ đấy”
“Vậy tại sao điều tôi không thích anh lại làm”
Cô nhìn anh bướng bỉnh đáp lại.
“Là điều gì?”
“Thì …suốt ngày đi tới những chỗ như vậy. Bỏ tôi ở nhà một mình, buồn muốn chết”
“à, hoá ra là…em nhớ tôi??”
“Hâm à, tôi chỉ buồn thôi. Dù sao, có anh ở đây, tôi cũng có người nói chuyện chứ bộ”
Quỳnh Hoa lúc này không ý thức được mình là đang nhõng nhẽo với anh, Tuấn Anh lại rất hứng thú với việc trêu chọc cô nên vẫn giả vờ lạnh lùng nói tiếp.
“ Nhưng tôi không thích ở gần cô, nó thật sự rất phiền”
“Vậy được, anh đi đi, đi gấp, đi ngay. Đừng có mà quay về nữa. Lúc đó, năn nỉ..tôi cũng không cho anh vào”
“Tôi sẽ đi…nhưng không phải bây giờ. Vì hiện tại, tôi buồn ngủ rồi”
Anh nói xong thì ngay lập tức cởϊ áσ và lên giường, cô mắc cỡ không dám nhìn anh, lí nhí nói.
“Vậy tôi sẽ ngủ ở đâu?”
“ ở đây”
“Nhưng mà….”
“Không nhưng nhị gì nữa, uống nước giải rượu nhanh rồi đi ngủ. Sáng mai bà nội chắc chắn sẽ tới kiểm tra đấy. Cô hiểu chưa?”
Như chợt nhớ lại điều gì, Quỳnh Hoa vội gật đầu lia lịa trả lời.
“Tôi hiểu rồi, hiểu rồi..tôi làm ngay đây”
Trên chiếc giường mạ vàng sang trọng và ấm áp, cô và anh không ai nói gì với ai nữa. Dần dần chìm vào giấc ngủ ngon.
……………………………………………………………………
Buổi sáng!
Khi tất cả vẫn đang chìm trong không khí êm ả và tĩnh mịch, một vài tia nắng sớm xuất hiện yếu ớt bên ô cửa sổ, làn gió nhẹ nhàng mang theo hơi thở của ngày mới, ở biệt thự Trần Gia ngoại trừ anh và cô đang say giấc thì bên ngoài mọi người đang luống cuống khi nhận được tin hot tràn ngập trên mạng xã hội ngày hôm nay. “Cô dâu nhỏ ngay trong đêm tân hôn đã phải dùng rượu chống chế sự thất tình của mình khi bị chú rể hotboy hờ hững”.
Bà nội anh được một phen tức giận mà tới tìm từ rất sớm, mở cửa bước vào phòng trong sự ngơ ngác của hai con người vừa được thông báo tỉnh giấc. Quỳnh Hoa lau vội mặt mũi, đầu có vẫn còn quay cuồng vì dư âm của loại rượu mạnh tối qua. Cô không biết mình nên nói gì vào lúc này đành cúi đầu nhẹ chào bà nội. Còn anh, vẫn với cá tính ung dung tự tại thường ngày, đi tới ôm lấy bà và nhỏ giọng.
“Bà nội, hôm nay có việc gì mà ghé thăm cháu sớm thế”
Thực ra trong đầu anh cũng đã dự liệu sẵn được những vấn đề này, chỉ là phải giải quyết nó như thế nào thì anh tuyệt nhiên chưa nghĩ tới. Bà nhìn hai người mệt mỏi rồi gằn giọng xuống lên tiếng.
“Các con xem các con đã gây ra sự việc gì? Một đứa đang mang thai giọt máu của Trần gia lại ngang nhiên đi uống rượu. Còn con nữa, tại sao con lại khiến vợ con ra nông nỗi đó hả”
Bà quay sang nhìn anh, lấy tay ký vào đầu anh một cái rõ đau, Tuấn Anh hơi nhăn mặt rồi dịu dàng đáp.
“Nội à, không phải như nội nghĩ đâu”
“Không phải sao, hôn lễ của mình con đã không xuất hiện, có phải con muốn ta tức chết không? Bây giờ lại còn làm khổ cả Quỳnh Hoa, chạy đi tìm con trong đêm, thất vọng tới nỗi uống cho say khướt không biết gì. Thật mất mặt bà nội ta”
“Nội à, thôi được rồi, chuyện đó là con sai, con xin lỗi nội”
“Chuẩn bị dậy vệ sinh cá nhân và ăn sáng đi. Ta đã kêu người chuẩn bị hành lý cho các con. Hai đứa sẽ đi du lịch một tuần. Xem như hưởng tuần trăng mật luôn”
“Cái gì nội? Con còn rất nhiều công việc phải làm”
“Không cần lo, ta tự biết sắp xếp. Cái ta quan tâm bây giờ là cháu dâu của ta, ta không muốn nó mệt mỏi bởi những thị phi do con gây ra”
“ Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì nữa, quyết định vậy đi”
Vốn dĩ Tuấn Anh đã đi du lịch khắp nơi trên thế giới rất nhiều lần rồi, nên bản thân anh không thấy có gì thú vị ở chuyến đi này. Mặt khác, anh chưa từng đủ kiên nhẫn để chăm sóc của cho một cô gái lạ ở bên cạnh mình, anh cảm thấy rất lười biếng để làm điều đó. Những cô gái trước đây mà anh quen đều rất nhanh chóng, họ đến với anh vì mục đích gì thì cũng ra đi vì mục đích đó, anh cảm thấy như vậy rất thoải mái, không ai nợ ai, không ai phải đau khổ vì ai.
Quỳnh Hoa thì lại khác nghe tin được đi du lịch thì rất vui sướиɠ, cô đứng bật dậy, chạy lại nắm lấy cánh tay bà nội nhỏ nhẹ nói.
“dạ con cảm ơn nội”
Tuấn Anh liếc nhìn cô, sau đó cười khẩy một cái, anh đã có cách, và chuyến đi này chắc chắn sẽ có rất nhiều điều thú vị xảy ra.