Trong ánh đèn rực rỡ của thành phố xa hoa và tấp nập này, Tuấn Anh dắt tay cô đi dạo ở một công viên nhỏ không quá đông đúc. Trời nhiều mây, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió nhẹ đi kèm mùi hương tự nhiên từ hoa thơm và cỏ dại. Quỳnh Hoa nhìn anh và mỉm cười.
“Cảm ơn anh, cảm ơn cuộc đời”
“Sao em lại nói điều đó?”
“Cảm ơn anh vì đã xuất hiện, cảm ơn cuộc đời vì đã mang anh đến bên em”
“Vậy anh cũng cảm ơn em, cảm ơn cuộc đời”
“Haha tại sao chứ?”
Cô thấy anh nói lại một câu giống mình như vậy thì bật cười.
“Cảm ơn em đã thay đổi được con người khô khan của anh, cảm ơn cuộc đời vì đã cho anh được gặp em”
“Thực ra, anh không hề khô khan một chút nào đâu Tuấn Anh, chỉ là anh có quá nhiều thứ mà người khác không có được, có quá nhiều người muốn bước chân vào cuộc sống của anh. Nên anh không cảm nhận được sự chân thành của một mối quan hệ mà thôi”
“Bây giờ thì anh đã biết rồi. Quỳnh Hoa à, đưa tay mình ra cho anh nào?”
Cô mở to mắt ngạc nhiên nói với anh.
“Để làm gì ạ?”
Vừa hỏi anh cô cũng vừa đồng thời giơ bàn tay mình về phía trước, Tuấn Anh nhẹ mỉm cười mang vào tay cô một chiếc lắc tay có một viên đá ruby đỏ hình trái tim tuyệt đẹp và dịu dàng nói.
“Em có đồng ý làm bạn gái anh không?
Cả đời sẽ luôn nắm tay anh, cùng anh đi khắp thế gian này”
“Em có thể xem đây là lời tỏ tình của anh không?”
“Tất nhiên, có thể”
“Nhưng mà, tỏ tình không phải là cần có nến và hoa sao?”
“Nến, hoa, một không gian lãng mạn nhất anh có thể có thể làm được điều đó với rất nhiều người.Nhưng mà tại một nơi chân thật như thế này, nói những lời chân thật như thế này. Thì anh chỉ có thể dành cho em! Người ta nói tặng lắc tay cho người mình yêu thương chính là món quà tượng trưng cho sự vĩnh cữu, và anh mong muốn rằng từ khoảnh khắc này trở về sau chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi mãi.Anh không hứa sẽ luôn làm em vui, anh không hứa sẽ không để em buồn. Anh chỉ hứa rằng, sẽ cố gắng yêu em thật tử tế, mang tất cả những điều tốt đẹp nhất dành cho em”
“Ở bên cạnh anh có rất nhiều cô gái ưu tú và xinh đẹp, vậy mà anh lại lựa chọn em, có thiệt thòi cho anh quá không?”
“Anh yêu em không phải bởi vì em xinh hay không xinh, mà là trong thời khắc đặc biệt nhất, em đã mang lại cho anh cảm giác mà người khác hoàn toàn không mang lại được. Không cần biết thiệt thòi hay như thế nào, nhưng mà có một điều chắc chắn rằng, không ai có thể thay thế được em”
Quỳnh Hoa nhìn anh mỉm cười ngọt ngào, mạnh mẽ khẽ nhón chân mình hôn anh một cái vào má rồi đáp.
“Em đồng ý, Trần Tuấn Anh! Hotboy vạn người mê của em, từ nay em sẽ bỏ qua cho những cái xấu xa trước đây của anh, và yêu anh thật là nhiềuuuuu”
Cô tinh nghịch nhìn anh nói to, còn giơ hai tay của mình lên cao tiếp tục.
“Em thề đấy, nếu làm trái lời thì em sẽ bị phạt, nhaaaa”
Anh ôm lấy cô xoa đầu cô nghiêm khắc đáp lại.
“Nói linh tình, ai dám phạt em ngoài anh”
“Thật vậy à?”
“Đúng rồi nè, người phụ nữ của anh. Chỉ anh mới có quyền làm cô ấy thương tổn”
“Thế sẽ có một ngày như vậy sao?”
“Không đâu”
“Tạm tin anh đó”
“Em còn buồn vì không được anh tỏ tình lãng mạn nữa không?”
“Em không. Đến thời điểm này em đã hiểu lãng mạn không còn là thứ quan trọng nhất. Chỉ cần có nhau là đủ, chỉ cần là anh, chỉ cần nơi đó có anh, thì đối với em đã thật sự lãng mạn rồi. Em không ước mong gì cao xa đâu, chỉ mong khi thành công hay thất bại thì người ở bên anh…vẫn sẽ là em”
“Chỉ cần, em không rời đi. Thì mãi sẽ là em!”
“Nhưng mà có một chuyện em đang lo lắng”
“Em lo lắng về nhà gặp bà nội sẽ nói sao đúng không?”
“Dạ…và cả chuyện cái thai nữa”
“Yên tâm đi, nội yêu thương em lắm chắc sẽ không trách phạt đâu. Còn chuyện cái thai, chưa cần phải nói vội”
Ánh mắt anh nhìn cô có chút trêu chọc, cô hiểu ý đỏ mặt bẽn lẽn đánh anh một cái rõ đau.
“Thôi nhaa”
“Chúng ta không phải..đã…rồi sao?”
“Anh khùng hả, đừng nên nhắc lại chuyện quá khứ”
“Vậy thì chứng tỏ em không nhớ anh”
Tuấn chợt buồn bã giả vờ giận dỗi cô.
“Em không có ý đó, nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì nữa. Đi, về nhà thôi”
Anh nói xong thì cúi xuỗng ẵm cô lên, mặc cho xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, cô ngại ngùng khẽ thì thầm vào tai anh.
“Bỏ em xuống đi, mắc cỡ lắm”
“Không thích”
“Nhưng…như thế này có giống bắt cóc không?”
“Bắt cóc em về làm vợ”
Câu chuyện giữa họ cứ kéo dài kéo dài mãi trên cả quãng đường về, trong những câu chuyện đó bây giờ chỉ có niềm vui, nụ cười, hạnh phúc và mật ngọt. Trong khúc nhạc yêu thương nồng ấm tay anh vẫn luôn nắm chặt tay cô.
………………………………………
Biệt thự Trần Gia.
Khác hẳn với không khí tẻ nhạt thường ngày, ai ai cũng vô cùng mừng rỡ khi thấy cô chủ trở về, bác quản gia còn chạy ra ôm lấy cô và bảo.
“Nhớ cô chủ quá à”
“Dạ cháu cũng rất nhớ bác và mọi người”
“Lần sau cô chủ đừng bỏ đi như thế nữa nhé, có gì phật lòng cứ nói với chúng tôi nè”
“Sẽ không đi nữa”
Cô vừa cười vừa lắc lắc đầu cử chỉ thật đáng yêu.
“Cô chủ đói không? Muốn ăn gì để tôi sai nhà bếp chuẩn bị”
“Dạ cháu không đói ạ”
“Muốn ăn thịt”
Lời nói của Tuấn Anh phát ra khiến cô chợt không biết phản ứng ra sao, xấu hổ khẽ lườm anh một cái rồi cúi đầu, còn tất cả mọi người trong nhà thì được một phen cười nói rôm rả, rất nhanh anh dắt tay cô lên lầu, vừa đi được vài bước, tiếng nói của bà nội từ xa vang lên rất to.
“Cháu dâu về rồi sao?”
Cô khựng lại, tim đập thình thịch, hít một hơi thật sâu quay đầu lễ phép nói.
“Thưa nội con đã về ạ”
Ở bên cạnh còn có Lệ Ny đang khoanh tay trước ngực gương mặt vô cùng khó chịu. Đột nhiên cô chột dạ không hiểu lý do gì cô ấy lại ở đây vào lúc khuya như thế này.
“Con đã đi đâu”
“Dạ…con…con…”
“Nội à, đã khuya rồi, nội nên đi ngủ sớm, mai hãy nói nhé”
Tiếng Tuấn Anh rất nhanh xen vào giữa, nhưng bà nội vẫn hết sức điềm tĩnh trả lời.
“Ta là đang hỏi Quỳnh Hoa?”
“Dạ, con xin lỗi nội ạ, trong phút bốc đồng cãi nhau với Tuấn Anh mà con đã có những hành động thiếu suy nghĩ”
“ Trần gia ta xưa nay nổi tiếng là thuần phong mỹ tục. Dù là gia tộc bề thế và giàu có, nhưng không vì lý do đó mà con cháu được ăn chơi sa đoạ, làm trái phép tắc, hành xử nông nổi. Con đường đường là gái đã có chồng lại bỏ nhà đi một thời gian không nói không rằng, không liên lạc, cũng không cần biết là có sự tồn tại của cái nhà này. Thật khó để chấp nhận, ai biết ở bên ngoài con đã gây ra chuyện đồϊ ҍạϊ gì? Có bôi nhọ thanh danh của Tuấn Anh hay không? Đây không phải là quán trọ mà khách muốn tới thì tới muốn đi thì đi, muốn về liền về”
Bà Nội lớn tiếng quát mắng khiến tất cả mọi người trong nhà đều trở nên sợ hãi, Lệ Ny có mặt ở đó lại đắc chí cười thầm, bởi vì cô biết với tích cách nghiêm túc và hạnh đạo của bà nội anh thì chắc chắn sẽ chuẩn bị có kịch hay để xem.
“Dạ, con biết lỗi rồi, nội tha thứ cho con được không ạ?”
Quỳnh Hoa chạy tới nắm lấy tay nội khuôn mặt buồn bã đến tội nghiệp.
“ Đã là dâu nhà này, có sai thì phải biết sửa. Có lỗi thì phải chịu phạt. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, con có đồng ý với ta không?”
“Dạ được ạ, con đồng ý, nội phạt con sao cũng được, con sẽ nghe theo. Chỉ mong nội bớt giận để còn nghỉ ngơi sớm, không ảnh hưởng sức khoẻ”
“Nếu con đã nói như vậy, thì quỳ ở chỗ này từ giờ cho tới sáng, không được lên giường hay kể cả nằm xuống đất ngủ”
Bác quản gia và toàn thể người giúp việc nghe thấy thì đều thất thần lo lắng cho cô chủ, nhưng biết phận mình nhỏ bé không dám lên tiếng cản ngăn. Tuấn Anh lúc này mới bực bội bước lại gần cất giọng.
“Nội à, nội đừng quá đáng như vậy chứ. Biết là Quỳnh Hoa có lỗi, nhưng mà đâu đến mức phải hành hạ thân xác”
“Con không phải là không biết những quy tắc này”
“Nhưng mà con thấy quá vô lý, và con sẽ không để vợ con phải chịu đựng như thế được”
“Con tự hỏi ý kiến nó có muốn không đi”
“Nhưng mà nội quên mất vợ con đang mang thai chắt của nội sao?”
“Dù là lý do gì cũng không thể nương tay, có một lần sẽ có lần hai con hiểu không. Nếu ta cứ khoan dung với những kẻ ngông cuồng, thì cái nhà này sớm muộn gì cũng trở thành cái trại”
“ Nội có cách sống của nội, vợ con có cách sống của cô ấy. Không thể cứ ép cô ấy giống như nội được, đừng bắt chúng con phải sống cuộc đời của nội. Mỗi thế hệ có một quan điểm một nhìn nhận khác nhau. Tại sao lại cứ phải quy chụp cái lý lẽ của nội vào người khác vậy chứ?”
“Nếu con nhất mực muốn bảo vệ nó thì thu dọn đồ đạc đi ra khỏi Trần Gia ngay lập tức”
Lệ Ny nghe vậy thì hoảng hốt nói.
“Bà nội à, có chuyện gì từ từ ạ…”
“Được, con sẽ đi”
Anh bất ngờ cầm lấy tay cô kéo mạnh, cô bỗng rụt tay lại, nhất quyết từ chối.
“Anh à, nội nói đúng đó. Em sẽ làm”
Nói xong, cô gạt nước mắt của mình vào trong, nuốt những tủi hờn xuống cổ họng đắng chát, quỳ gối vào một góc mạnh mẽ lên tiếng.
“Như thế này được chưa nội?”
“Tốt, cứ như vậy tới sáng mai đúng 8h vào phòng ta,ta vẫn còn có chuyện cần nói”
“Em…..”
“Anh đi lên phòng đi”
“Anh quỳ ở đây cùng em”
“Không được, nếu anh thương em thì làm như em nói đi”
Cô hét lên với anh, có chút uất ức,Tuấn Anh hiểu ý cô, trong lòng có sẵn tức giận gật đầu đáp lại.
“Được rồi, nếu em muốn vậy, thì vậy đi”