Chương 67: Daddy Là Đồ Ngốc Hết Thuốc Chữa.

Vương Kiên vì muốn nhanh chóng thúc đẩy kế hoạch đối phó với Thiết Tử Huy, cho nên anh đã đồng ý hợp tác cùng Lâm thị. Mà người đảm nhận trọng trách này, không ai khác chính là Lâm Á Hân.

"Chủ tịch, hôm nay người đại diện của tập đoàn Lâm thị đã đến, tôi sẽ cho người ra sân bay đón cô ấy!" Vệ Trạch đứng bên cạnh thông báo cho Vương Kiên.

"Không cần đâu, để thể hiện chút thành ý, tôi sẽ đến đón người!" Suy ngẫm một chút, anh liền lắc đầu nói.

"Vâng, vậy tôi sẽ đi chuẩn bị!" Vệ Trạch gật đầu rồi đi ra ngoài.

...

Đúng mười một giờ trưa, chuyến bay của Lâm Á Hân cũng đã đến, cô ta mặc một bộ vest màu nâu, kiêu ngạo bước xuống. Đến cửa ra của sân bay, cô ta đưa tay tháo mắt kính nhìn ngó xung quanh.

"Hừm, đây là nơi mà người đàn bà kia sinh sống sao? Đúng thật là ngu ngốc mà, sao bà ta có thể từ bỏ cái mỏ vàng mà đến đây được nhỉ?" Cô ta nhếch môi khinh thường nói.

Vương Kiên và Vệ Trạch cũng đã tới nơi, trông thấy cô ta, hai người họ liền đi đến chào hỏi. "Xin chào, cô chắc là cô Lâm, đại diện của Lâm thị đúng không?"

"Đúng vậy, tôi là Lâm Á Hân!" Cô ta nhẹ giọng trả lời. Vốn dĩ còn đang thấy nơi này nhàm chán, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Kiên đứng phía sau, sắc mặt của cô ta liền thay đổi.

Người phụ nữ này chính là gặp lần đầu đã thấy thích anh, Nguyệt Tố Song bây giờ lại có thêm một tình địch, bởi vì hiện tại cô đã yêu Vương Kiên mất rồi.

"Chào cô Lâm, tôi là chủ tịch của Vương thị, cô có thể gọi tôi là Vương Kiên! Lần hợp tác này làm phiền cô phải tới đây rồi, hi vọng dự án mới sẽ không làm cô phải thất vọng!" Vương Kiên đưa tay về phía cô ta giới thiệu.

"Hoá ra anh là chủ tịch Vương sao? Người bên ngoài quả nhiên còn khí chất hơn trên báo! Rất vui được hợp tác với anh!" Lâm Á Hân khoé môi không ngừng cong lên, cô ta vui vẻ nắm lấy tay anh.

Vương Kiên nhìn ra được trong mắt người phụ nữ này đang nghĩ gì, anh nhanh chóng thu tay lại, để lại sự hụt hẫng trên mặt cô ta.

"Cô Lâm, mời cô đi theo chúng tôi về khách sạn! Chủ tịch đã căn dặn chuẩn bị cho cô phòng tổng thống, mong là cô sẽ thấy hài lòng!" Vệ Trạch mau chóng mở cửa xe mời cô ta vào.

"Cảm ơn, tôi hiện tại thấy hài lòng rồi đấy!" Cô ta nhoẻn miệng cười đáp, rồi nhẹ nhàng leo lên xe.

Vương Kiên thật không thích ánh mắt cô ta nhìn mình chút nào, nhưng vì muốn đuổi Thiết Tử Huy khỏi Nguyệt Tố Song, anh chỉ còn cách nhẫn nhịn.

Cũng từ ngày hôm nay, mỗi ngày Vương Kiên đều bận rộn với hợp đồng này, anh thường xuyên đến khách sạn tìm Lâm Á Hân để trao đổi điều khoản trong hợp đồng. Mà người phụ nữ này dường như không có liêm sỉ, mỗi lần gặp cô ta đều hỏi nhưng câu hỏi tế nhị, hầu như chẳng quan tâm đến việc ký kết.

"Cô Lâm, cô xem điều khoản này đã thấy được chưa? Nếu cô hài lòng thì ngày mai trợ lý của tôi sẽ mang hợp đồng đến!" Anh nghiêm túc nhìn cô ta hỏi.

"Cái này tôi nghĩ mình cần phải xem lại, hay là anh để lại hợp đồng ở đây đi, sau khi xem xong tôi sẽ trả lời anh!" Lâm Á Hân tỏ ra quyến rũ đáp, lần nào gặp anh cô ta đều cố mặc những bộ trang phục hở hang nhất có thể.

"Nếu vậy thì cô cứ từ từ xem, tôi xin phép về trước!" Vương Kiên không chịu nổi người phụ nữ này, anh để lại hợp đồng trên bàn rồi đứng lên ra về.

Những lần anh xuất hiện bên cạnh Lâm Á Hân, hay là lúc đi từ khách sạn ra ngoài, không may đã được paparazzi bắt được. Mặc dù Vương Kiên không phải là người nổi tiếng như siêu mẫu hay diễn viên, nhưng anh là một doanh nhân có tiếng, nên vẫn hay bị cánh nhà báo để ý đến.

Lúc này hàng loạt bài báo lại được đăng lên với những tiêu đề giật tít, nhìn vào đã khiến cho người ta cảm thấy nóng mắt. Vương Kiên vì mải lo làm việc, cho nên đã không để ý đến điều này, khi anh phát hiện ra thì Nguyệt Tố Song cũng đã biết chuyện của hai người.

"Cái gì đây? Mau gỡ hết những bài báo nhảm nhí này xuống cho tôi!" Anh tức giận vò nát tờ báo trong tay rồi ném thẳng vào sọt rác.

"Vâng, tôi đi làm ngay!" Vệ Trạch vội vội vàng vàng đi xử lý.

Nguyệt Tố Song nhìn thấy những bài báo trên mạng, trong lòng cô lại rất buồn, nhưng không biết phải tâm sự cùng ai. Cả ngày cô chẳng làm được việc gì, nhắm mắt lại thì nhớ đến hình ảnh trên báo.

"Mẹ xinh đẹp, hôm nay mẹ làm sao vậy? Mẹ bị bệnh sao?" Tiểu Nghiêm thấy mặt mày cô không vui, cậu nhóc đi đến hỏi.

"Không có gì đâu! Chỉ là đêm qua mẹ ngủ hơi trễ, nên mới thấy buồn ngủ chút thôi!" Nguyệt Tố Song thấy con trai đi đến liền gấp máy tính lại, cô lắc đầu nói.

Đúng lúc này bên ngoài có người giao hàng, Nguyệt Tố Song liền đứng lên ra nhận đồ, Tiểu Nghiêm thấy cô đi rồi, cậu nhóc lập tức leo lên ghế mở máy tính ra xem.

"Cái gì đây? Daddy ngốc này, sao lại làm những chuyện như thế này chứ? Thảo nào mẹ xinh đẹp lại buồn như vậy!" Cậu bé thấy được hình ảnh trên máy tính, liền tỏ ra vô cùng tức giận.

Biết được Nguyệt Tố Song bị Vương Kiên làm cho không vui, cậu nhóc liền tìm cái cớ để quay về biệt thự trách móc cha.

...

Ở biệt thự, Vương Kiên đang ngồi xem tài liệu trong phòng làm việc, Tiểu Nghiêm ở bên ngoài hung hăng đẩy cửa xông vào trong.

"Daddy xấu xa, người có biết người đang làm gì không hả?" Cậu bé vừa đi vào đã lớn tiếng hỏi anh.

Vương Kiên vừa đưa tách cà phê lên nhấp một ngụm, suýt chút nữa là anh phun cả ra ngoài. "Khụ khụ, con đang nói cái gì vậy? Còn có tại sao lại trở về đây rồi? Không phải con thích ở bên cạnh mẹ xinh đẹp sao?" Anh ho sặc sụa, rồi khó nhọc lên tiếng.

"Daddy, người đang giả ngốc với con sao? Chuyện daddy và người phụ nữ xấu xí kia bị đăng đầy trên báo rồi kia kìa, mẹ xinh đẹp cũng đã biết, còn rất buồn nữa là đằng khác!" Cậu nhóc không thèm trả lời, hai chân ngắn ngủn bước đến gần anh để chất vấn.

"Con nói cái gì? Mẹ của con biết rồi?" Vương Kiên nghe xong cực kỳ hoảng hốt, anh đã cho người gỡ bài viết xuống, vậy mà Nguyệt Tố Song cuối cùng cũng nhìn thấy.

"Con đến đây để báo cho daddy biết vậy thôi! Nếu người không muốn mẹ xinh đẹp buồn, thì mau đi xin lỗi mẹ đi!" Cậu nhóc bộ dáng thở dài như ông cụ non đáp.

Vương Kiên nghe con trai nói xong mới cảm thấy bản thân mình có chút vô tâm, anh vậy mà lại không nghĩ đến cảm xúc của cô. Không nghĩ ngợi nhiều nữa, anh đứng lên ôm bảo bối nhỏ đi xuống, anh muốn đi gặp cô để giải thích chuyện của mình và Lâm Á Hân.

...

Nguyệt Tố Song thấy anh đến, trong lòng cô có một cảm giác rất khó tả, mà cô cũng không biết phải nói thế nào.

"Song Song, anh và người phụ nữ đó không giống như những gì trên báo đã viết đâu, em hãy tin anh đi!" Vương Kiên gấp không chờ nổi, vừa thấy cô ra mở cửa anh đã lên tiếng giải thích.

Nguyệt Tố Song nhìn Tiểu Nghiêm, cô liền biết là do cậu nhóc đi tìm anh, chắc là cậu đã nhìn thấy bài báo trong máy tính của cô lúc chiều. "Chủ tịch Vương, tôi không có buồn đâu, cho nên anh không cần phải giải thích! Hơn nữa, anh và cô ấy rất xứng đôi mà!" Cô gượng cười nhìn anh đáp.

Lại một lần nữa, cô lại che giấu đi tình cảm của mình, cô thấy Lâm Á Hân thật sự mới xứng đôi với anh, hai người trai tài gái sắc cơ mà. Còn cô hiện tại là mẹ của một đứa trẻ, cô và anh chẳng có tương lai, bởi vì ông bà Vương sẽ không chấp nhận một người giống như cô bước vào Vương gia.

Tiểu Nghiêm vẫn là người hiểu cô nhất, cậu nhóc biết đó điều không phải là những lời thật lòng của cô. "Tất cả là tại daddy, tại sao người lại không chịu giữ khoảng cách với người phụ nữ đó! Bây giờ mẹ xinh đẹp buồn rồi, con phải làm sao đây?" Cậu nhóc không chịu được mà quay sang trách anh.

Vương Kiên tình ngay lý gian, anh không thể nào giải thích được gì, có mười cái miệng cũng không thể minh oan nổi cho bản thân.

"Song Song, hãy tin tưởng anh! Anh và cô ta chỉ là mối quan hệ làm ăn, ngoài ra thì không có gì khác!" Anh hướng cô nói, hi vọng cô sẽ tin tưởng mình.

"Anh..." Nguyệt Tố Song còn đang tính mở miệng, thì điện thoại của anh lại đổ chuông, không nói cũng biết là do người phụ nữ kia gọi đến.

"Là tôi đây, cô Lâm gọi tôi giờ này là có việc gì sao?" Vương Kiên cầm điện thoại bắt máy.

"Điều khoản trong hợp đồng à? Được, tôi đến ngay!" Lâm Á Hân lại một lần nữa dùng hợp đồng để gặp mặt anh, chiêu trò của cô ta thật rẻ rúng.

"Bây giờ anh phải đi rồi, lần sau gặp anh sẽ giải thích rõ với em!" Vương Kiên tắt máy xong nhìn cô nói, rồi vội lên xe đến khách sạn gặp Lâm Á Hân, để lại Nguyệt Tố Song hụt hẫng đứng nơi đó.

"Thật là tức chết đi mà, daddy là đồ ngốc hết thuốc chữa!" Tiểu Nghiêm tức giận thay cho cô đến phát khóc, cậu nhóc không ngờ trong giờ phút thế này anh lại còn đến tìm người phụ nữ kia.

"Bảo bối nhỏ, con đừng nói như vậy mà, mẹ không sao đâu!" Cô ngồi xuống ôm cậu bé vào lòng nói, như vậy cô cũng thấy được an ủi phần nào.

"Mẹ, còn có con nữa mà!" Lúc này Dương Gia Khang cũng bước ra, cậu bé chạy đến ôm chặt cô lên tiếng.

Nguyệt Tố Song chợt thấy ấm áp, không có tình yêu thì cô cũng chẳng sao, bởi vì lúc nào cô cũng có hai bảo bối nhỏ ở bên cạnh. "Cảm ơn hai con!"

Vương Kiên rời đi không bao lâu, thì ngay sau đó Thiết Tử Huy cũng lái xe đến, anh ta hôm nay đến là muốn xin lỗi cô về việc làm sai trái của mình đêm đó.

"Tố Song!" Anh thấp giọng gọi tên cô trước, gương mặt tỏ ra hối hận vô cùng.

"Thiết tổng, anh lại đến đây làm gì nữa?" Nguyệt Tố Song nhìn thấy anh ta lại nhớ đến chuyện hôm trước, cô kéo hai đứa trẻ lui về sau hỏi.

"Xin lỗi! Anh đến là muốn xin lỗi em!" Thiết Tử Huy thấp giọng đáp.