Chương 35: Cô Ấy Có Thể.

Vương Kiên không để ý sự tức giận của ba mình, anh chầm chậm cầm tách trà uống cạn, rồi kiên định nhìn ông ấy nói. "Cô ấy chắc chắn có thể làm con dâu họ Vương, mọi thứ chỉ cần con thấy có thể là được!"

"Con...thật là làm ông già này tức chết mà!" Vương Đạt thở mạnh gầm lên, ông ấy cũng hết cách với đứa con trai này.

"Được rồi, ông đừng tức giận nữa! Tạm thời cứ như vậy đi, chúng ta từ từ lại cho người tra xét sau!" Hà Thi vuốt lưng ông ấy nói.

"Hừm, tôi tạm nghe lời bà vậy!" Vương Đạt lúc này mới nhẹ giọng đồng ý.

...

Nguyệt Tố Song ở trên lầu cảm thấy hồi hộp, cô cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy, nhưng cô sợ bọn họ không hài lòng về mình, cứ như là con dâu ngày đầu ra mắt ba mẹ chồng.

"Mẹ xinh đẹp, cái này làm sao đây?" Tiểu Nghiêm kéo lấy tay cô hỏi.

"Cái này con ghép vào đây, như thế này!" Nguyệt Tố Song cầm lấy mảnh ghép trên tay cậu bé, đặt nó vào chỗ thích hợp.

"Mẹ xinh đẹp thật thông minh!" Cậu nhóc vui vẻ reo lên.

Vương Kiên sau khi nói chuyện với ba mẹ rồi cũng đi lên lầu, nhìn thấy hai mẹ con Nguyệt Tố Song đang chơi trò xếp hình vui vẻ, anh cũng thấy an lòng. Anh nhẹ bước vào trong phòng, ngồi xuống bên cạnh cô nói.

"Ba mẹ anh tính tình có hơi cứng nhắc, nhưng ông bà rất tốt, em đừng lo lắng!" Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô an ủi xoa dịu vài câu, anh lo cô bị hai người họ dọa sợ mà chạy mất.

"Không...không có gì đâu! Em cảm thấy rất bình thường!" Nguyệt Tố Song ngượng ngùng đáp, bây giờ cô cũng không còn tránh né Vương Kiên nữa.

Tiểu Nghiêm thấy hai người tình cảm như vậy, cậu nhóc cười tít cả mắt, xem ra cậu sắp có một gia đình hoàn chỉnh rồi.

"Tiểu Nghiêm, ông bà nội rất nhớ con, lát nữa con theo ông bà về nhà lớn ở vài ngày đi!" Vương Kiên lúc này lại nhìn sang cậu nhóc nói.

"Con không chịu đâu, con muốn ở bên cạnh mẹ xinh đẹp cơ!" Tiểu Nghiêm lập tức lắc đầu từ chối, cậu nhóc nhào vào lòng Nguyệt Tố Song ôm thật chặt.

"Bảo bối nhỏ, không được như vậy đâu, con phải nghe lời chứ!" Cô vuốt ve mái tóc cậu bé dỗ dành.

"Không, con muốn ở cùng mẹ!" Nhưng cô cũng không thể nào khuyên được, cậu bé cứ ôm lấy cô không chịu buông.

"Được rồi, nếu con không muốn đi thì daddy sẽ nói lại với ông bà!" Thấy không thể lay chuyển được cậu nhóc, anh cũng đành thôi.

Lúc này hai ông bà cũng đang đứng bên ngoài, thấy một nhà ba người hạnh phúc như vậy, Vương Đạt cũng mềm lòng, ông ấy là lần đầu thấy cháu trai vui vẻ như thế. Nhưng Hà Thi thì ngược lại, bà ấy không hài lòng khi thấy cháu trai gọi một người phụ nữ xa lạ là mẹ, còn có làm sao mà cậu nhóc lại thích Nguyệt Tố Song nhiều như vậy.

Từ xưa đến nay mối quan hệ mẹ chồng con dâu vẫn luôn là vấn đề nhức nhối, không bà mẹ chồng nào cảm thấy thoải mái khi con và cháu của mình thích người phụ nữ khác hơn bà ấy, điều này làm bà ấy rất khó chịu.

Biết không thể hỏi gì được Vương Kiên, bọn họ lại chạy đi tìm Vương Nhất Trì hỏi chuyện. "Nhất Trì, con mau đến đây cho mẹ!" Hà Thi thấy con trai đang lấp ló sau góc tường, bà ấy lên tiếng gọi.

"Dạ!" Không thể chạy trốn được, hắn đành phải bước đến gần.

"Con mau nói đi, người phụ nữ tên Nguyệt Tố Song này sao lại có thể chiếm được tình cảm của anh con và Tiểu Nghiêm?" Bà ấy kéo hắn ra ban công, nghiêm giọng hỏi.

"Chuyện là hôm đó Tiểu Nghiêm lén bỏ đi chơi, thằng bé chạy đến công ty tổ chức sự kiện, và vô tình gặp chị… à không, gặp Nguyệt Tố Song ở đó! Kể từ đó thằng bé nhất quyết bám lấy cô ấy không buông, cho nên anh hai mới quyết định để cô ấy đến đây!" Hắn không còn cách nào khác đành khai thật mọi chuyện.

"Ba mẹ cũng biết đó, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, anh hai cứ thế mà nảy sinh tình cảm với cô ấy, cho nên mới có chuyện muốn theo đuổi và cưới cô ấy làm vợ!"

Nghe đến đây ông bà càng thấy mọi chuyện phức tạp hơn, một mình Tiểu Nghiêm thích thì họ còn khuyên nhủ được, nhưng cả Vương Kiên cũng như vậy thì lại khó hơn. Anh chẳng bao giờ nghe lời, vì vậy bọn họ vô cùng lo lắng.

"Được rồi, chuyện này để từ từ mẹ tính!" Bà ấy thở dài nói.

"Vậy không còm chuyện gì nữa thì con đi đây, tạm biệt ba mẹ!" Sợ bọn họ lại hỏi thêm gì đó khó trả lời, Vương Nhất Trì nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy đi.

"Cái thằng này thật là, không biết khi nào nó mới chịu lấy vợ đây!" Nhìn con trai út cứ như trẻ con không chịu lớn, Thi Hà lắc đầu nói.

...

Nguyệt gia.

Nguyệt Nhã Hoa lúc này đang tắm rửa trong hạnh phúc, cô ta chuẩn bị ra ngoài đi ăn tối cùng Húc Tinh. Cô ta mặc một chiếc váy ren gợi cảm, rồi cùng hắn ta đi đến một nhà hàng sang trọng ở gần nhà.

"Em thấy nhà hàng này có đẹp không? Món ăn ở đây cũng rất ngon, anh nghĩ em sẽ thích!" Húc Tinh gắp đồ ăn cho cô ta, còn cẩn thận hỏi xem cô ta có hài lòng hay không.

"Ừm, đồ ở đây rất ngon, khung cảnh rất lãng mạn!" Nguyệt Nhã Hoa mỉm cười gật đầu đáp, cô ta vui vẻ thưởng thức những món ăn trên bàn.

Sau khi dùng bữa xong, cả hai chuẩn bị trở về nhà, thì lúc ra cửa lại vô tình gặp được Long Nhật Thiên. Nói là vô tình, nhưng thật ra đều do Vương Nhất Trì sắp xếp cả.

Long Nhật Thiên nhìn thấy cô ta tay trong tay với Húc Tinh liền tỏ vẻ tức giận, tay hắn siết chặt thành quyền, hận không thể tiến lên đấm chết Húc Tinh.

Nguyệt Nhã Hoa cũng nhìn thấy hắn, cô ta không muốn mất mỏ vàng này, vội vàng nói dối để Húc Tinh đi trước. "Tinh, anh đi trước đi! Lúc nãy em nhìn thấy một đối tác đang dùng cơm ở đây, vừa hay em cũng có việc muốn bàn với họ!"

"Cần anh đi cùng không?" Hắn ta hỏi.

"Không cần đâu, anh đi đi!" Nguyệt Nhã Hoa gấp không chờ nổi đáp.

Húc Tinh một chút nghi ngờ cũng không, hắn dặn dò cô ta đi đứng cẩn thận, rồi xoay người ra ngoài.

Thấy hắn đi xa rồi, Nguyệt Nhã Hoa mới an tâm, cô ta liền chạy đến chỗ Long Nhật Thiên, muốn giải thích cho hắn nghe. "Nhật Thiên, nghe em giải thích đã!" Cô ta gấp gáp nói.

"Còn gì để giải thích nữa? Em lừa anh sao? Không phải em nói với anh là sẽ chia tay với hắn!" Long Nhật Thiên nhíu mày không hài lòng hỏi cô ta.

"Không phải đâu, anh tin em mà có đúng không? Em thật sự là không còn tình cảm gì với hắn nữa, bây giờ em đối với hắn chỉ có thương hại mà thôi, mối quan hệ của em và hắn không phải nói cắt đứt là cắt được!" Cô ta lo lắng trong lòng trả lời.

Mà những lời này Húc Tinh vừa hay nghe thấy, hắn quay lại là muốn đưa cho cô ta món quà mà bản thân chuẩn bị, nhưng xem ra không cần nữa rồi. Húc Tinh bóp chặt hộp quà trong tay, hắn tức giận đi đến chất vấn cô ta.

"Nguyệt Nhã Hoa, em đang làm cái gì vậy? Không phải em nói với anh, tất cả là do hắn yêu đơn phương em thôi sao?"

"Húc...Húc Tinh, anh tại sao quay trở lại vậy?" Nhìn thấy vị hôn phu đang đứng ở sau lưng, mặt mày cô ta liền biến sắc.

"Mau nói đi!" Húc Tinh càng phẫn nộ gầm lên.

Nguyệt Nhã Hoa biết là không thể che giấu được nữa, cô ta trong lòng suy tính thiệt hơn, quả nhiên là chọn Long Nhật Thiên vẫn tốt hơn Húc Tinh.

"Nếu anh đã biết thì tôi cũng không giấu diếm nữa, chúng ta hủy hôn đi, tôi yêu người khác rồi" Cô ta sà vào lòng của Long Nhật Thiên, hất hàm nhìn hắn nói.

"Cô...Con đàn bà đê tiện này, cô dám cắm sừng tôi?" Húc Tinh trong phút chốc mặt đỏ bừng, hắn ta nghiến răng nghiến lợi muốn động tay đánh cô ta.

"Bốp!" Nhưng còn chưa kịp làm cái gì, đã bị Long Nhật Thiên đấm một phát, đến nỗi chảy cả máu miệng.

"Mày...mày..." Hắn ta ôm lấy mặt chỉ vào mặt Long Nhật Thiên lắp bắp.

"Đúng là đồ vô dụng, tôi cũng không hiểu tại sao lúc trước có thể yêu một tên khốn yếu ớt như anh! Cút đi cho khuất mắt tôi!" Nguyệt Nhã Hoa bộ dáng khinh thường nói, cô ta không tiếc lời sỉ nhục hắn.

"Được, được lắm! Nguyệt Nhã Hoa, cô hãy nhớ kỹ ngày hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho gia đình cô đâu!" Húc Tinh tự biết bản thân không đánh lại được Long Nhật Thiên, hắn đành phải ôm cục tức quay về.

"Bảo bối, anh đã tin em chưa? Em thật sự là không có lừa anh!" Nguyệt Nhã Hoa gương mặt mang theo uất ức dựa vào lòng Long Nhật Thiên nói.

"Anh tin em rồi, đừng giận anh!" Hắn ta nhẹ vuốt mái tóc của cô ta đáp.

...

Ngày hôm sau Húc Tinh bắt đầu trả thù Nguyệt Nhã Hoa, hắn dồn toàn lực chèn ép Nguyệt Hùng, làm công việc của ông ta gặp khó khăn.

"Bà mau nhìn đi, lại xem chuyện tốt mà con gái bà làm đây này!" Nguyệt Hùng tức giận ném vỡ máy tính trên bàn, ông ta nhìn Tăng Thái Thụy lớn tiếng quát.

"Ba à, chuyện này con sẽ nhanh chóng xử lý, ba yên tâm đi!" Nguyệt Nhã Hoa từ trên lầu đi xuống, cô ta kiêu ngạo lên tiếng.

"Mày thì giúp được gì chứ?" Ông ta trừng mắt nói.

"Ba chờ mà xem!" Cô ta tự tin đáp, bộ dáng thư thả khiến ông ta ghét bỏ.

Nhưng mười phút sau đã có điện thoại từ công ty gọi đến, trợ lý thông báo với Nguyệt Hùng là công ty đã có quý nhân giúp đỡ.

"Chủ tịch, chúng ta phát tài rồi! Vừa nãy người bên tập đoàn Long thị đã đến đây, bọn họ muốn hợp tác với chúng ta, còn tình nguyện bỏ ra một số vốn lớn!" Gã trợ lý mừng rỡ nói.

"Cái gì? Cậu nói thật sao? Long thị muốn hợp tác cùng chúng ta?" Nguyệt Hùng kinh ngạc kêu lên.

"Đúng vậy! Là thật đó chủ tịch!"

"Thật tốt quá, ông trời đúng là có mắt mà, không để cho tiểu nhân hãm hại chúng ta!" Ông ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả người vô cùng thoải mái.

"Ba thấy con nói đúng không? Là Nhật Thiên đã giúp chúng ta đó, ba tin con hay chưa?" Nguyệt Nhã Hoa đắc ý hỏi ông ta, cô ta lòng tràn đầy tự tin khi câu được cá lớn.