Chương 95: Tự tin

Edit: Diệp Lưu Cát

Cái gì?

Cư nhiên Thần Ngàn Ấm chạy tới Bắc Kinh, còn mộng tưởng thi Đại học?

Thần Tâm Ngữ trừng lớn mắt, hoàn toàn không thể tin được những gì nghe thấy.

Tiếp theo, Tô Ngôn Phỉ nói:"Có điều em yên tâm, cô ta sẽ không thành công đâu."

Thần Tâm Ngữ vừa nghe, ánh mắt sáng lên:"Chẳng lẽ chị có cách đối phó với cô ta sao?"

Tô Ngôn Phỉ đắc ý vênh váo nói:"Gia đình học trưởng Kiều có rất nhiều người quen biết với Đại học Bắc Kinh, chị ấy muốn chỉnh Thần Ngàn Ấm, còn không dễ dàng sao? Chúng ta đã sớm nghĩ cách tốt, cô ta nhất định sẽ trúng chiêu, haha."

"Cách gì ạ."

Thần Tâm Ngữ tò mò.

Tô Ngôn Phỉ nói chi tiết cho cô:"Không để cô ta làm bài thi viết. Chị biết sau lưng cô ta có Mộ Diễn Đình bảo vệ, nhưng Mộ Diễn Đình cũng không thể cùng cô ta vào phòng thi. Nếu cô ta không qua bài thi viết, cho dù trường học sợ thế lực của Mộ Diễn Đình mà tuyển cô ta cũng không được. Bởi vì đạt yêu cầu thi viết là quy định không thể thay đổi của quốc gia, ngay cả tổng thống cũng không can thiệp được."

"Nhưng... chúng ta làm thế nào có thể bảo đảm cô ta sẽ không làm bài thi viết?"

Thần Tâm Ngữ nhịn không được hỏi tới.

"Bài thi viết chia thành hai buổi, bởi vì cuộc thi khép kín, tất cả các thí sinh phải dùng cơm ở căn tin của trường, trừ phi Thần Ngàn Ấm không ăn hoặc không uống nước, nếu không cô ta chắc chắn sẽ xảy ra chuyện."

"Chẳng may bị điều tra ra..."

"Chính là làm cho cô ta bị tiêu chảy, tìm không ra vấn đề."

"Vậy là tốt rồi."

Thần Tâm Ngữ vui sướиɠ hả hê:"Em không thể chờ đợi khi thấy cô ta bị Đại học Bắc Kinh từ chối đứng ngoài cửa, chịu đả kích lớn như vậy, bộ dạng nhất định rất khó coi."

"Hừ!"

Tô Ngôn Phỉ hừ lạnh một tiếng, đáy mắt tràn đầy phẫn hận:"Cô ta nghĩ có thể bình yên rời khỏi A thị sao? Nghĩ tốt lắm, chị mới không để cô ta toại nguyện."

_____

Kỳ thi tuyển sinh vào Đại học Bắc Kinh được chia thành hai ngày. Ngày đầu tiên thi viết, buổi sáng thi tổng hợp môn học, buổi chiều thi chuyên ngành, bài kiểm tra viết đạt tiêu chuẩn, hôm sau phỏng vấn kết quả thông báo tại chỗ.

Sáng sớm, Mộ Diễn Đình tự mình lái ô tô đưa Thần Ngàn Ấm tới trường.

Xe dừng lại, anh không khỏi xoa đầu cô, vì cô mà động viên:"Cô bé cố lên, thi tốt! Buổi tối chú sẽ mời cháu một bữa thật lớn."

"Thật sao?"

Vừa nghe đến ăn, tròng mắt Thần Ngàn Ấm sáng rực:"Cháu nhất định cố gắng hết sức."

Mộ Diễn Đình mỉm cười:"Chờ tin tốt."

"Vâng."

Thần Ngàn Ấm vừa gật đầu, vừa tháo dây an toàn.

Tay nắm cửa xe, lúc này, cô giống như nghĩ ra cái gì đó, nhịn không được quay đầu lại, mở lớn mắt nhìn về phía Mộ Diễn Đình:"Chú à, cháu muốn một cái yêu cổ vũ."

Dứt lời, cô khẽ cười, không chờ Mộ Diễn Đình phản ứng, đôi môi nhỏ nhắn nhanh chóng tiến tới hôn lên má anh.

Tất nhiên, Mộ Diễn Đình không dự đoán được cô đột nhiên hôn anh, có chút kinh ngạc, mà lúc này Thần Ngàn Ấm lại dùng túi sách che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, chạy nhanh hơn thỏ.

A! Kỳ thật, lúc đầu cô vốn muốn hôn môi, nhưng trong lòng lại không đủ can đảm, quên đi quên đi, chiếm tiện nghi của anh như vậy được rồi, từng bước một tới...

Trong xe.

Nhìn bóng dáng cô xa dần, anh đưa tay chạm vào nụ hôn trên má, khóe môi khẽ cong lên lộ ra vẻ ôn nhu lưu luyến.

Thấy cô tiến vào cổng trường, Mộ Diễn Đình mới thu hồi ánh mắt, chậm rãi khởi động xe.

_____

Thần Ngàn Ấm vội vàng vào phòng thi, bên trong đã đông đủ mọi người.

Cô tìm thấy chỗ ngồi của mình, sau khoảng mười phút, kỳ thi chính thức bắt đầu.

Khi các bài kiểm tra được đưa xuống, hầu hết mọi người đều hít một hơi, sao quá khó khăn. Đây thực sự là một ngôi trường hàng đầu.

Nhưng đối với Thần Ngàn Ấm mà nói, đề càng khó càng thu hút sự thích thú của cô, cô thực sự rất tự tin.