Edit: Diệp Lưu Cát
Thần Ngàn Ấm giữ đúng lời hứa chờ Mộ Diễn Đình, nhưng đợi tới 11 giờ vẫn chưa thấy anh trở về, gần đây cô hay đi ngủ sớm, cuối cùng vẫn là không chống lại được cảm giác buồn ngủ trực tiếp nằm xuống sô pha chìm vào mộng đẹp.
Lúc Mộ Diễn Đình trở lại biệt thự, trời đã rạng sáng.
Phòng khách đèn còn sáng, ánh nhìn đầu tiên của anh là cô gái đang ôm gấu bông, cơ thể nhỏ nhắn ngủ thϊếp trên ghế sofa.
Cả căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dần đều của cô.
Mộ Diễn Đình theo bản năng nhẹ nhàng bước chân, chỉ chốc lát liền đến bên cạnh cô.
Cô ngủ rất thoải mái, cái miệng nhỏ khẽ cười, lộ ra vài tia ngây thơ.
Mộ Diễn Đình nhìn cô thật lâu, khóe môi nhếch lên nở nụ cười ôn nhu.
Không nghĩ sẽ đánh thức cô, anh cúi người ôm cô vào trong lòng.
Người cô nhẹ như chim yến, bế lên không chút khó khăn, Mộ Diễn Đình nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của cô, thầm nghĩ về sau phải dưỡng béo thêm một chút.
______
Thần Ngàn Ấm ngủ thẳng tới gần sáng, lúc mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trên giường, trực giác đầu tiên của cô đó là anh đã về.
Ngủ quên!
Cô là con heo, đã nói đợi anh trở về, kết quả...
Thật mất mặt!
Nhưng đã hơn 3 giờ, sao anh không có ở trong phòng?
Là ngủ ở phòng khác sao?
Nghĩ đến đây, đột nhiên l*иg ngực dâng lên cảm giác thất vọng, cô đơn giản muốn ra ban công hít thở không khí, vừa bước tới cửa ban công liền thấy Mộ Diễn Đình đang đứng dựa vào lan can, dáng người cao lớn trong đêm kiên cường đến mê người.
Là anh.
Ánh mắt Thần Ngàn Ấm sáng ngời, định lên tiếng gọi lại cảm nhận được có mùi thuốc lá mờ nhạt.
Anh hút thuốc?
Tâm trạng anh không tốt?
Cô nhíu mi, nhất thời sửng sờ tại chỗ, tự hỏi nếu tiến lại gần có phải sẽ làm phiền anh không.
Trong lòng cô suy nghĩ, đang lúc do dự thì Mộ Diễn Đình quay đầu lại, bốn mắt giao nhau dưới ánh đèn lấp lánh, tim đập hơi lệch nhịp.
Sau vài giây nhìn nhau, Mộ Diễn Đình cũng lên tiếng trước:"Lại đây."
"Vâng."
Thần Ngàn Ấm lấy lại tinh thần, bước đôi chân thon dài bước tới chỗ anh.
Mộ Diễn Đình dập tắt điếu thuốc trong tay, liền nghe giọng lo lắng của cô:"Muộn như vậy sao chú chưa ngủ? Có phải có chuyện gì không?"
"Không có gì, đừng lo lắng."
Mộ Diễn Đình nhẹ giọng an ủi cô.
Thần Ngàn Ấm không tin lời nói của anh, nhưng cô hiểu rõ anh có thói quen tự giải quyết chuyện của mình, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn không đành lòng nhìn tinh thần của anh sa sút như vậy, tròng mắt nhìn qua nhìn lại rất nhanh đã có cách làm anh vui vẻ.
"Chú à..."
Giọng cô ngọt ngào gọi anh.
Trong lòng Mộ Diễn Đình khẽ xao động:"Ừ."
"Ai bắt nạt chú, nói cho cháu biết, cháu sẽ đánh người đó thành đầu heo."
Cô vừa nói, vừa nắm chặt tay giơ lên ra vẻ hết sức hung ác.
Nhưng mà, một cô gái xinh đẹp nũng nịu, cho dù có diễn như thế nào cũng không thể làm ra bộ dạng hung ác, ngược lại còn có điểm vô cùng buồn cười, đáng yêu.
Mộ Diễn Đình không nhịn xuống, cười lớn một tiếng:"Với sức lực mèo quào cũng muốn đi đánh người?"
Thấy anh có chút vui vẻ, trong lòng Thần Ngàn Ấm thở phào nhẹ nhõm, cố ý bĩu cái miệng nhỏ nhắn lầm bầm phản đối:"Cháu thực sự rất giỏi võ, chú thử không?"
Dứt lời, cô nắm chặt bàn tay tiến gần tới chỗ anh.
Mộ Diễn Đình chậm rãi né tránh.
Thần Ngàn Ấm thấy thế, muốn cho anh một cú đấm nhẹ, lại bị anh giữ chặt cổ tay một cách dễ dàng:"Khoa chân múa tay cũng được coi là giỏi võ sao?"
"Hừ, khoa chân múa tay chứng minh động tác của cháu đẹp, đẹp cũng là một loại sức mạnh."
Cô dõng dạc phản bác.