Edit: Diệp Lưu CátThần Ngàn Ấm nhướn mày, ánh mắt liếc nhìn thái độ của Tô Ngọc Liên, miệng cười khẩy:"Tôi chỉ muốn nói chuyện cùng Thần phu nhân, không cần có người thứ ba."
Cô vừa nói xong, Thần Tâm Ngữ liền hung hăng trả lời:"Buồn cười, chuyện của mẹ tôi, có gì không thể cho tôi biết?"
Thần Ngàn Ấm nhún nhún vai, giọng đầy ẩn ý:"Thần phu nhân, nếu bà và con gái không có bí mật, tôi cũng sẽ không ngại để nói ra chuyện này. Nhưng bà chắc chắn chứ?"
"Cô..."
Lời nói của cô khiến Tô Ngọc Liên sững sờ, do dự một lát, mới quay đầu nói với Thần Tâm Ngữ:"Con ra ngoài đợi mẹ một chút."
"Mẹ, con không muốn."
Vẻ mặt Thần Tâm Ngữ nghi ngờ nhìn Thần Ngàn Ấm, chỉ sợ cô giở trò lấy lòng Tô Ngọc Liên. Trời mới biết Thần Tâm Ngữ đã nỗ lực bao nhiêu để bà ghét Thần Ngàn Ấm...
"Ngoan, mẹ sẽ không để cô ta khi dễ."
Tô Ngọc Liên nghiêm túc nói.
"Vâng."
Lúc này, Thần Tâm Ngữ cắn môi gật đầu, miễn cưỡng rời đi, nhưng vẫn không quên ném một ánh mắt hung dữ về phía Thần Ngàn Ấm.
"Hừ."
Thần Ngàn Ấm không khỏi cười lạnh.
Lúc trước, nhiều lần cô để cho Thần Tâm Ngữ ức hϊếp, là bởi vì trong lòng cảm thấy áy náy, suốt 20 năm qua cô ấy phải chịu khổ. Nhưng bây giờ thì không...
Nghĩ đến đây, sắc mặt cô trầm xuống.
"Có chuyện gì nói mau."
Tô Ngọc Liên trực tiếp ngồi xuống ghế, thái độ vô cùng khó chịu.
Thần Ngàn Ấm nhìn bà, nhấp một ngụm trà, nói:"Tô Ngôn Phỉ bị tôi đánh, Thần phu nhân rất đau lòng đúng không?"
"Cháu gái tôi, tôi đương nhiên đau lòng."
"Cháu gái sao?"
Thần Ngàn Ấm cố ý nhấn mạnh hai từ "cháu gái", cô cười đến ngây ngốc:"Tôi còn tưởng Tô Ngôn Phỉ là con gái của Thần phu nhân. Trước khi vào Thần gia, chẳng phải bà đã sinh cô ấy sao? Lúc ấy, hai nhà Tô Thần có hôn ước, vì để thuận lợi đôi bên, Tô Thượng đã ép bà kết hôn. Chuyện này, Thần gia có ai biết không?"
Không ngờ, Thần Ngàn Ấm biết bí mật này, trong lòng Tô Ngọc Liên dâng lên cảm giác sợ hãi. Phút chốc, đập bàn đứng dậy, vươn cổ tức giận:"Nói lung tung! Cô có tin tôi tìm luật sư kiện cô không?"
"Tôi nói lung tung? Đi xét nghiệm ADN không phải sẽ rõ sự thật sao? Thái độ của Thần phu nhân kích động như vậy... không phải bị tôi nói trúng tim đen chứ?"
Khóe môi Thần Ngàn Ấm khẽ cong lên, đáy mắt lóe lên tia đau đớn.
Thực sự, nếu không phải bất đắc dĩ, cô cũng không muốn nói chuyện này ra, chỉ tiếc...
"Cô... Cô muốn thế nào?"
Lúc này, dù Tô Ngọc Liên có thông minh đến đâu, cũng vẫn phải chịu thua dưới tay Thần Ngàn Ấm.
Bởi vì tức giận, khuôn mặt bà tái xanh mét, nhìn qua rất đáng sợ. Bà nhìn chằm chằm Thần Ngàn Ấm, hận không thể cầm dao đâm chết cô.
Thần Ngàn Ấm nhìn Tô Ngọc Liên như vậy, không chút sợ hãi nói:"Tối nay, xóa hết tất cả bài viết bà đã đăng. Triệu tập ký giả, giải thích rõ chuyện này."
"Cô..."
Tô Ngọc Liên cắn mạnh môi, siết chặt lòng bàn tay.
Thần Ngần Ấm buông chén trà, giọng bình tĩnh nói:"Thần phu nhân không muốn làm cũng được. Nhưng ngày mai, tôi không chắc chắn, chuyện về Tô Ngôn Phỉ sẽ không bị lan truyền khắp A thị."