Chương 54: Đuổi ra ngoài

Edit: Diệp Lưu Cát

Nhìn qua nhìn lại, Thần Ngàn Ấm nhận ra đây không phải khách sạn mà là cửa hàng trang sức.

Anh đưa cô đến đây, chẳng lẽ muốn mua nhẫn cưới?

Thần Ngàn Ấm cảm thấy vui mừng như muốn nhảy lên.

Lúc này, chợt nghe Mộ Diễn Đình lên tiếng:"Nơi đỗ xe rất xa, cháu đi vào trước, đợi chú."

"Vâng."

Thần Ngàn Ấm gật đầu đồng ý.

Cô đeo giày cao gót, chân lại đau, quả thực đi xa rất khó khăn, vẫn là anh quan tâm cô.

Mộ Diễn Đình lái xe đến bãi đỗ, chuẩn bị tháo dây an toàn, đột nhiên, chuông điện thoại bên cạnh vang lên. Là ba anh, Mộ Xuyến Hải. Mộ Diễn Đình thuận tay ấn trả lời:"Ba"

Anh vừa nói xong, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng đàn ông giận dữ:"Trong mắt con còn có người ba này sao? Rốt cuộc con định làm cái gì?"

Mộ Diễn Đình khó hiểu nhướn mày:"Con làm cái gì? Ba có thể nói thẳng không cần vòng vo."

"Con..."

Mộ Xuyến Hải tức giận thở mạnh một hơi:"Con cùng Thần Ngàn Ấm đến cục dân chính?"

Mộ Diễn Đình thừa nhận:"Đúng vậy. Phùng Ứng Sơn nói cho ba biết sao?"

Phùng Ứng Sơn là cục trưởng cục dân chính, cũng là người luôn được Mộ gia giúp đỡ, sớm biết vậy anh đã không tin tưởng ông ta.

Dù sao, nếu ba đã biết, anh cũng không cần phải giấu diếm nữa.

Mộ Xuyến Hải nghe anh lạnh nhạt trả lời, giận dữ nói lớn:"Vô liêm sỉ! Con biết rõ con bé sẽ kết hôn với Duệ Trạch, tại sao, còn cố ý cướp vợ của cháu mình? Chuyện này truyền ra ngoài, không sợ mất mặt Mộ gia sao? Con làm như vậy xứng đáng với Duệ Trạch, với chị sao...? Lập tức ly hôn, ba coi như chưa có chuyện này."

Giọng nói của Mộ Diễn Đình lạnh đi:"Không thể ly hôn."

"Con..."

"Nếu không có chuyện gì khác, con tắt máy."

Anh nói xong, không đợi Mộ Xuyến Hải trả lời, trực tiếp tắt máy, khuôn mặt tuấn tú dần biến sắc.

____

Bên kia

Thần Ngàn Ấm đứng đợi ở cửa khoảng năm phút, không thấy Mộ Diễn Đình quay lại, đành xoay người đi vào bên trong.

"Xin chào. Chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách?"

Nhân viên cửa hàng nhìn Thần Ngàn Ấm khí chất hơn người, đồ cô mặc đều là của hãng thời trang nổi tiếng. Lập tức đứng dậy, vui vẻ chào đón.

Thần Ngàn Ấm lịch sự trả lời:"Tôi đến mua đồ, cảm ơn."

"Quý khách có thể xem bên này. Nếu cần gì, có thể nói với tôi, tôi sẽ giới thiệu chi tiết ạ."

Thái độ của nhân viên rất tốt.

Thần Ngàn Ấm mỉm cười:"Cảm ơn".

Cô đưa mắt nhìn chiếc nhẫn cách đó không xa, vừa nhìn liền thích, lướt qua nhân viên đi đến.

Kiểu dáng chiếc nhẫn rất đặc biệt, Thần Ngàn Ấm muốn nhân viên lấy ra xem, đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo:"Tôi lấy chiếc nhẫn này, gói lại cho tôi."

Tô Ngôn Phỉ?

Thật sự là oan gia ngõ hẹp, đi tới cửa hàng trang sức cũng gặp cô ấy.

Ánh mắt Thần Ngàn Ấm trầm xuống, lạnh nhạt quay đầu nhìn, đúng là Tô Ngôn Phỉ, trong tay cầm chiếc túi xách LV, thu hút mọi sự chú ý.

Thật không biết thân phận, muốn cướp chiếc nhẫn của Tô Ngôn Phỉ này? Cô quá ngây thơ!

Thấy nhân viên vui vẻ lấy chiếc nhẫn cho Ngôn Phỉ, Thần Ngàn Ấm liền đi xem chiếc khác, không nghĩ muốn đối mặt cùng cô ấy.

Tô Ngôn Phỉ thấy thế, sắc mặt khó chịu, vênh váo nói với nhân viên:"Từ khi nào, cửa hàng trở lên tệ như vậy? Có thể để loại người thấp kém này vào đây? Các cô có nghĩ tới cảm nhận của những khách vip không hả?"

"Cái này... Thực xin lỗi, Tô tiểu thư, vị tiểu thư kia đang mặc trang phục mới nhất của năm nay, cho nên chúng tôi..."

"Mau đuổi cô ta ra ngoài, nếu không đừng trách tôi."