Edit: Diệp Lưu CátKhi nhìn thấy Mộ Diễn Đình, trong lòng Thần Ngàn Ấm chợt lóe lên một tia hy vọng.
Anh xuất hiện ở đây, có lẽ nào, người đàn ông tối qua là anh không?
Thần Ngàn Ấm cố nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng tất cả đều rất mơ hồ. Hiện tại, trong đầu cô không thể xác định người đàn ông bước xuống xe tối qua.
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, Mộ Diễn Đình đã đi đến bên cạnh.
Anh mặc một bộ tây trang màu đen, cả người toát lên vẻ ôn nhu nhưng khuôn mặt lại vô cùng lạnh lùng thâm trầm.
Thần Ngàn Ấm ngây ngốc nhìn anh, mắt vốn đã khóc đến sưng đỏ. Lúc này, lại không thể kìm được, nước mắt liên tục rơi, anh nhìn cô, thực sự muốn ôm cô vào lòng bảo vệ, yêu chiều.
Mộ Diễn Đình liếc nhìn một chút, trên cao nhìn xuống hỏi:"Nghĩ tới chuyện tối qua?"
"..."
Ánh mắt Thần Ngàn Ấm rũ xuống, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Mà những lời nói của anh khiến cô chắc chắn hơn về suy đoán của mình, đau đớn trong lòng cũng dần dần biến mất.
Thực sự, nếu người đàn ông tối qua là anh, cô hẳn rất vui mừng. Dù sao, lần đầu tiên được trao cho người mình thích, cô gái nào không muốn?
Nhưng mà, dường như anh đang khó xử. Cho nên mới dùng mặt lạnh nhìn cô.
Có thể nói, Thần Ngàn Ấm là một người nhạy cảm, dù Mộ Diễn Đình không thể hiện ra ngoài, nhưng cô biết trong lòng anh đang rất hối hận.
Thấy cô cúi đầu không trả lời, đáy mắt Mộ Diễn Đình xoẹt qua tia sáng, cẩn thận lấy tay gỡ mái tóc rối cho cô:"Thế nào? Cưỡng ép người ta lên giường, bây giờ lại không muốn chấp nhận?"
Anh nói những lời này, lại không nhận ra giọng có chút lạnh nhạt xen lẫn ghen tị.
Mà lúc này, tâm trạng của Thần Ngàn Ấm vô cùng hoảng loạn, không cách nào bình tĩnh.
Lại không nghĩ Mộ Diễn Đình sẽ nói như vậy, miệng cô thành chữ O, ánh mắt kinh ngạc trừng lớn nhìn anh.
Mộ Diễn Đình khuôn mặt tuấn tú âm trầm, đem tay trên đầu cô thu về:"Miệng bị mèo cắp đi rồi sao?"
"Cháu..."
Thần Ngàn Ấm chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới mở miệng yếu ớt:"Cháu lên giường cùng ai?"
Cô không dám tự mình khẳng định, nếu như không phải là anh, có chết cô cũng không muốn chấp nhận.
Mộ Diễn Đình:"..."
Hóa ra, tối hôm qua cô quấn quít lấy anh một tiếng gọi "chú", hai tiếng gọi "chú", nhưng lại không biết đối phương có phải là anh hay không?
Lúc này, Mộ Diễn Đình giận đến không muốn cùng cô nói chuyện.
Thần Ngàn Ấm xoa đầu, rụt rụt cổ nói:"Chuyện này..."
Môi cô mấp máy muốn nói cái gì đó, lại bị lời của anh cắt ngang:"Cháu có mấy chú."
"Hả? Chỉ có một..."
Mặc dù không biết tại sao anh hỏi câu này, nhưng Thần Ngàn Ấm vẫn thành thật trả lời.
Mộ Diễn Đình nghe thấy vậy, khuôn mặt tức giận liền dịu xuống:"Cho nên, cháu có chấp nhận chuyện này hay không?"
"Cháu..."
Thần Ngàn Ấm không ngốc, lập tức hiểu ra.
Người tối qua là anh, là anh, thực sự là anh...
A!
Cô muốn hét lên, làm sao bây giờ?
Từ địa ngục trở lại thiên đường, cảm giác là như thế này sao?
Mộ Diễn Đình cũng không biết trong lòng cô nghĩ gì, thấy cô ngây người, anh đơn giản ngồi xuống giường, cơ thể cao lớn tiến đến gần.
Hơi thở quen thuộc phả vào mặt, mạnh mẽ bao trùm xung quanh, cuối cùng Thần Ngàn Ấm cũng lấy lại tinh thần, nhưng lại lập tức thấy khuôn mặt anh đang ở rất gần, đáy mắt sáng lên.
"Chú...chú..."
Cô lắp bắp gọi tên anh, hai má đã đỏ ửng.
Anh không nói gì, đột nhiên, đứng dậy.
Trong lòng Thần Ngàn Ấm dâng lên cảm giác mất mác. Sau đó, lại nghe anh độc đoán mở miệng:"Chúng ta kết hôn. Mộ Diễn Đình này, cho cháu một gia đình."