Chương 48: Tỉnh dậy

Edit: Diệp Lưu Cát

"Muốn..."

Thần Ngàn Ấm mơ màng lên tiếng. Giây tiếp theo, cả cơ thể đã bị Mộ Diễn Đình bế trở lại ghế, còn mạnh mẽ thắt dây an toàn cho cô.

Sợ Thần Ngàn Ấm lại làm loạn, một tay Mộ Diễn Đình dùng lực giữ chặt người cô, một tay nắm vô lăng, chân nhấn ga phóng nhanh.

Dù sao, đoạn đường này có nhiều người qua lại chắc chắn sẽ bị nhìn thấy, anh không muốn lần đầu tiên của bọn họ để lại ấn tượng không tốt nên quyết định chờ đến khi về nhà.

Mộ Diễn Đình vượt qua nhiều lần đèn đỏ, vốn phải cần 20 phút đường xe, nhưng anh điên cuồng, chưa tới mười phút đã về đến nhà.

Anh lao thẳng xe tới bãi đỗ, trực tiếp bế cô vào thang máy, nhanh chóng lên nhà, sau đó đóng cửa, đem cô gái không an phận trong lòng ép vào tường, cúi đầu hung hăng hôn lên cánh môi.

"Ưʍ..."

Giọng của cô giống như chú mèo con, khẽ rên một tiếng kiều mị, khiến nam căn phía dưới của Mộ Diễn Đình hoàn toàn trỗi dậy. Anh điên cuồng hôn, lưỡi qua lại khıêυ khí©h, tưởng như muốn nuốt cô vào bụng.

Chiếc váy của cô nhanh chóng bị xé rách, vật ngăn cản cuối cùng cũng bị anh kéo ra khỏi chân.

Trận hoan ái kéo dài, từ cửa chính đến phòng khách rồi đến phòng ngủ, khắp nơi tràn ngập mùi du͙© vọиɠ. Không biết qua bao lâu, Mộ Diễn đình mới đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào trong cơ thể cô, cả người mệt mỏi ôm cô rơi vào giấc ngủ.

........

Sáng sớm, Mộ Diễn Đình tỉnh lại.

Anh nghiêng người nhìn cô bé bên cạnh đang ngủ trong lòng, chớp mắt vài cái đáy mắt dâng lên một loạt cảm xúc phức tạp.

Qua vài giây, mới nhẹ nhàng rời giường còn không quên đắp chăn cẩn thận cho cô.

Khoác áo ngủ đi ra khỏi phòng, chuyện đầu tiên Mộ Diễn Đình làm là gọi điện cho Âu Minh:"Đi tìm hiểu một chút. Xem tối qua, tại cuộc thi thiết kế trang sức của JR xảy ra chuyện gì."

- --------

Thần Ngàn Ấm tỉnh lại, cảm thấy miệng khô rát, toàn thân đau nhức đến rã rời, nhất là chân, căn bản là không tài nào cử động được.

Cô mơ màng mở to mắt nhìn căn phòng, xung quanh đều là màu đen xám lạnh lẽo, thoạt nhìn có chút không quen.

Cô đang ở đâu?

Khó khăn lắm mới ngồi được dậy, lại phát hiện trên người không mặc quần áo, khắp cơ thể đều là dấu hôn hồng.

Chẳng lẽ...

Nhận ra được điều gì đó, Thần Ngàn Ấm lập tức kiểm tra toàn thân cao thấp.

Cô không còn là một đứa trẻ, liền hiểu ra tại sao cơ thể lại đau như vậy, thực sự cô đã trải qua tình một đêm...

Ý thức được điều này, khuôn mặt xinh đẹp của Thần Ngàn Ấm trở lên trắng bệch, cả người kịch liệt run rẩy, hoảng sợ ôm đầu, cuộn người vào một góc giường.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô như thế nào có thể lên giường cùng người khác...

Cô không còn tư cách thích Mộ Diễn Đình, mặc dù chưa bao giờ nghĩ anh sẽ đáp lại tình cảm của cô, nhưng hôm nay, ngay cả thầm thích, cô cũng không xứng đáng...

Càng suy nghĩ, trong lòng cô càng đau đớn, nước mắt thành dòng, gục mặt xuống gối khóc.

Mộ Diễn Đình đẩy cửa tiến vào, thấy cô co ro đem chăn quấn chặt, hai mắt anh không khỏi nhìn chằm chằm cơ thể yếu ớt, đáy mắt lộ rõ vẻ đáng thương.

Cô khổ sở như vậy là vì cái gì? Bởi vì tối qua cùng anh xảy ra quan hệ sao?

Mộ Diễn Đình mày đẹp nhíu lại, khuôn mặt vô cùng khó hiểu.

Anh không lên tiếng gọi, mà hai tay đút túi quần, bước tới chỗ cô.

Nghe tiếng bước chân từ từ tiến tới, những ngón tay thon dài của Thần Ngàn Ấm nắm chặt chăn, lấy hết can đảm nhìn lên. Không ngờ lại là...anh.