Edit: Diệp Lưu CátMặt hai người sát lại rất gần, anh thậm chí có thể nhìn dáng mình trong đáy mắt cô, trong lòng, bị mùi hương trên người cô mê hoặc, hô hấp nhanh chóng trở nên nóng rực.
"Chú... Ngô..."
Từ "chú" chưa nói hết, môi đã bị anh chặn lại.
Không giống nụ hôn nhẹ nhàng lần trước, lần này, anh hôn tới cuồng nhiệt, bá đạo, nụ hôn giống như người của anh, mãnh liệt không có cách nào cự tuyệt.
Thần Ngàn Ấm đầu óc trống rỗng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên để anh hôn.
Mộ Diễn Đình có chút kinh ngạc trước phản ứng của cơ thể mình, chỉ là một nụ hôn lại có thể khiến cho du͙© vọиɠ của anh dâng trào như vậy, nhưng anh vẫn là không quan tâm nhắm mắt lại, để bản thân đắm chìm trong sự ngọt ngào của cô.
Nụ hôn kéo dài rất lâu sau đó, lại cảm thấy được vĩnh viễn không đủ.
Sau một hồi dây dưa, cả hai cùng ngã xuống giường, mà áo ngực của cô sớm đã được cởi ra.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, không khí tràn ngập mùi ái muội, du͙© vọиɠ khắp nơi.
Nhưng khi anh đang chuẩn bị hành động tiếp theo, lại thấy rằng cô không chút phản ứng.
Anh theo ngực cô nhìn lên, hai mắt nhắm nghiền, bộ dạng kia, hiển nhiên là đã vào mộng đẹp.
Ngủ?
Chính mình châm lửa, lại không chịu dập như vậy liền ngủ say?
Mộ Diễn Đình khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, cả người giống như bị tạt một gáo nước lạnh, du͙© vọиɠ dập tắt.
Vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một hồi, anh mới đứng lên.
Ánh mắt rũ xuống, luyến tiếc liếc nhìn cô..., không còn cách nào khác, đành phải đi vào phòng tắm.
Đêm nay, có người chìm đắm ngủ say, có người liên tục chạy vào phòng tắm dội nước lạnh...
____
Kết quả của say rượu, chính là đau đầu muốn nứt ra.
Thần Ngàn Ấm mở mắt, cố gắng đứng dậy khỏi giường.
Chân vừa đặt xuống, đột nhiên ý thức được có chút không thích hợp, lạnh, giống như không có mặc quần áo.
A...
Trong giây lát, phát hiện toàn thân cao thấp chỉ mặc chiếc qυầи иᏂỏ, cô nhịn không được che miệng hét rầm lên.
Sao lại thế này?
Cô đã làm gì?
Thần Ngàn Ấm hoảng sợ trừng lớn mắt, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, ra sức nhớ lại đã xảy ra chuyện gì, đáng tiếc, lúc này đầu trống rỗng, cô căn bản nghĩ không ra, chỉ nhớ tối hôm qua cùng anh đi đến nhà hàng Pháp, sau đó gặp Mộ Duệ Trạch cùng Thần Tâm Ngữ, tiếp đến cùng Mộ Duệ Trạch nói chuyện, chịu không được kích động liền uống rượu...
Cho nên, cô là uống rượu, mượn rượu làm càn đem quần áo cởi?
Chú...
Phải, khẳng định là anh đưa cô về, kia, cô hẳn là không có làm cái gì không nên làm đi?
Nhưng vì sao, luôn có cái gì đó không đúng?
"A! Làm sao bây giờ? Mình rốt cuộc làm cái gì?" Thần Ngàn Ấm ảo não xoa đầu, buồn bực trở lại giường lăn lộn suy nghĩ.
Cố gắng suy nghĩ, nhưng vẫn không ra được, cô đành phải bỏ cuộc, đi tới tủ tìm bộ quần áo sạch sẽ, tiến vào phòng tắm.
Tắm rửa thay quần áo xong, cô mới thò đầu đi ra phòng khách.
Ồ, không có ai.
Đi một vòng phòng khách, không tìm thấy Mộ Diễn Đình, Thần Ngàn Ấm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn không gặp anh, bằng không sẽ rất xấu hổ a.
Nhưng vì vì cái gì cô lại cảm thấy xấu hổ, cô thật nghĩ không được, có lẽ, trong tiềm thức cho là như vậy đi.
Cả buổi tối hôm qua chỉ uống rượu, hiện giờ bụng đã đói kêu réo lên, vì thế, cô bước đi thong thả vào phòng bếp, liền thấy một tờ giấy dính trên tủ lạnh, mặt trên viết:"Trà ở trên bàn, tỉnh rượu thì uống nó."
Giọng điệu giống như mệnh lệnh, nhưng cô rất cảm động....
Thần Ngàn Ấm mỉm cười, đi đến bàn lấy chén trà uống một ngụm, lại phát hiện bên cạnh còn có cả bữa sáng.
Chú thật sự rất tốt nha.
Thần Ngàn Ấm trong lòng nóng lên, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh.